Chương 17

Tô Ngọc Hành thấy Ngộ Quân Diễm thật lâu không nói gì, cho là hắn bất mãn mình gọi thẳng tên hắn như vậy, nhưng y chính là một ‘tên ngốc’ nha, cho nên y không lo Ngộ Quân Diễm sẽ trách tội mình, thậm chí càng ‘được nước làm tới’ lại gọi một tiếng: “Quân Diễm.”

Ngộ Quân Diễm mỉm cười, cười rất tươi, ít nhất Tô Ngọc Hành cho rằng nụ cười này rất đẹp, Ngộ Quân Diễm gật đầu cười nói: “Đúng vậy, ta đói rồi.”

Lúc này Lý Tử bưng thức ăn đi vào, nhìn hai người ăn như gió cuốn, chẳng mấy chốc đã ăn hết cả bàn thức ăn, không khỏi hỏi: “Hai ngài hai ngày nay… chưa ăn cơm sao ạ?”

“Không có.” Tô Ngọc Hành ra vẻ đáng thương nói.

“Có ăn.” Ngộ Quân Diễm nói, “Nhưng cũng không khác gì không ăn.”

Lúc này Đào Tử đi tới nói: “Vương gia, Tri châu Trì Úy cầu kiến.”

Lý Tử nhíu mày nói: “Hôm trước không phải vừa tới sao, tại sao lại đến nữa rồi?”

Ngộ Quân Diễm cười lạnh nói: “Y không yên lòng đấy. Cứ để cho y ở bên ngoài, nói chờ ta một lát.”

“Dạ.”

Ngộ Quân Diễm đẩy đĩa mứt cam tới trước mặt Tô Ngọc Hành, nói: “Ngươi ăn đi.”

Tô Ngọc Hành cũng không khách sáo, cầm miếng mứt lên đưa vào miệng.

Ngộ Quân Diễm hỏi: “Ăn ngon không?”

“Ngon!”

“Vậy ngươi ngoan ngoãn trong này ăn cam, đừng đi lung tung, chờ ta trở lại, được không?”

“Được!”

Ngộ Quân Diễm hài lòng gật đầu nói với Lý Tử: “Để mắt đến Vương phi.” Liền đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc này, Trì Úy đang ở bên ngoài lo lắng chờ, lần trước đến y không gặp được U An Quận vương, điều này làm cho y rất không an lòng. Hoàng thượng sai y để mắt tới nhất cử nhất động của U An Quận vương, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, đừng nói đến chiếc mũ cánh chuồn trên đầu, mà ngay cả cái đầu y cũng không giữ được, cho nên y một chút cũng không dám lơ là.

Thấy Ngộ Quân Diễm mặc áo lông cáo được thị nữ dìu đi ra, Trì Úy mới thở phào một hơi, đi lên phía trước nói: “Thần thỉnh an Vương gia. Sức khỏe của Vương gia đã tốt lên chút nào chưa?”

Ngộ Quân Diễm che miệng lại, nhỏ giọng ho khụ, nói: “Tốt hơn nhiều rồi, làm phiền Trì đại nhân lo lắng.”

“Là việc thần nên làm.” Nói xong dâng hộp gấm bên cạnh lên, nói, “Đây là nhân sâm năm mươi năm, vô cùng bổ khí, kính mong Vương gia nhận cho.”

Ngộ Quân Diễm cười nói: “Trì đại nhân có lòng rồi.” Nói xong nháy mắt với Đào Tử, Đào Tử nhận hộp gấm, cười nói: “Đúng lúc thân thể Vương gia suy yếu, dùng nó bồi bổ thật tốt, đáng tiếc chỉ có một cây…”

Trì Úy cũng coi như người thông minh, há có thể không hiểu ý tứ của tiểu nha đầu Đào Tử? Đành cắn răng nói: “Là thần chưa chu toàn, từ ngày mai trở đi, thần sẽ sai người mỗi ngày đều mang nhân sâm tới.”

Ngộ Quân Diễm cười nói: “Trì đại nhân thật là có tâm.” Ngụ ý là đồng ý.

Trì Úy cảm thấy U An Quận vương trước mắt quả thực là không đáy!

Nhìn Trì Úy khuôn mặt tái nhợt rời Vương phủ, trong lòng Ngộ Quân Diễm vô cùng dễ chịu, đưa nhân sâm cho Đào Tử, nói: “Ngươi đi hỏi xem nhánh nhân sâm này có thể bán được bao nhiêu tiền. Nhớ kỹ, nhất định phải làm trong bí mật, tuyệt đối không được để người khác phát hiện.”

Đào Tử gật đầu đáp: “Nô tỳ tuân mệnh.”

Ngộ Quân Diễm trở về phòng, trong lòng lại lo âu: Gϊếŧ cường đạo Ngũ Hổ đã làm rồi, bán của cải, thuốc bổ của Trì Úy đưa đến cũng đang làm, nhưng đây đều không phải cách giải quyết chu toàn. Huyện Trảm Bắc thiên tai liên miên, mưa bão không ngớt, dân chúng không thoát được cuộc sống nghèo khổ. Nghĩ tới đây, Ngộ Quân Diễm lại không khỏi tự giễu, bản thân cũng đã là thú trong l*иg, ăn bữa nay lo bữa mai, còn có lòng dạ đi lo những chuyện này. Nhưng hắn thật sự không thể đóng cửa hưởng thụ cuộc sống an nhàn, thoải mái bỏ mặc dân chúng lầm than. Hơn nữa, dù hắn có nhắm mắt làm ngơ, cuộc sống cũng không thể thoải mái được. Hoàng đế đẩy hắn tới nơi xa xôi cằn cỗi, thiên tai không ngớt này, rõ ràng là sợ hắn có lòng mưu phản, sớm đưa ra phương án dự phòng. Hơn nữa tuy mình ở Trảm Nam, những chỉ cách Trảm Bắc có một dãy núi, một khi dân chúng Trảm Bắc không chịu nổi đói khổ mà nổi dậy, nếu như hắn chết cũng không có người hoài nghi. Từ khi nhìn thấy tình cảnh ở huyện Trảm Bắc, Ngộ Quân Diễm biết ngay, Hoàng đế đã dồn mình đến điểm chết.

Tâm sự nặng nề đẩy cửa ra, Ngộ Quân Diễm thấy Tô Ngọc Hành bày thứ gì đó ra bàn, đi tới xem xét, thấy trên bàn có một bông hoa màu đỏ, cánh hoa dài nhỏ xoắn lại. Mà Tô Ngọc Hành đang chống cằm ngây người nhìn bông hoa này.

Ngộ Quân Diễm hỏi: “Hoa này ở đâu ra?”

Tô Ngọc Hành kéo tay Ngộ Quân Diễm để hắn ngồi xuống, chỉ bông hoa trên bàn, ra vẻ bí hiểm nói: “Không phải hoa bình thường đâu, là bảo bối đó!”

Ngộ Quân Diễm nghe những lời ngốc nghếch của y: “Một đóa hoa dại có thể là bảo bối gì chứ?”

Nói tới đây Ngộ Quân Diễm đột nhiên dừng lại, nhớ lại lúc đầu khi Hoàng đế ban cho chậu kim quất kia hắn cũng nói gì thế, lập tức gọi Lý Tử lấy sách thuốc trong phủ tới, so sánh từng hình vẽ với bông hoa trên bàn.

“Là hoa thanh nhiễm sao?”

“Hoa kia sinh trưởng trong nước.” Tô Ngọc Hành thấy hắn tìm không đúng, đi tới chỉ một bức vẽ rễ cây.

“A, đây rồi. Không phải. Là hoa bạch cốc sao? Không đúng, không đúng, hoa bạch cốc không có màu đỏ.”

Sách thuốc rất dày, Ngộ Quân Diễm tìm rất lâu vẫn không thấy. Tô Ngọc Hành bên cạnh cười hì hì, nhưng trong lòng cũng sốt ruột. Đột nhiên trong đầu lóe lên, đứng dậy mở cửa sổ, một cơn gió thổi qua, lật tung quyển sách. Ngộ Quân Diễm đang quan sát nhị hoa của bông hoa kia, không hề phát giác. Tô Ngọc Hành đi tới, dùng ngón út hất nhẹ một cái, thấy Ngộ Quân Diễm phát hiện trang sách đang bị gió thổi loạn thì Tô Ngọc Hành không chút dấu vết rút tay về, hình vẽ trang sách đang mở rộng giống bông hoa trên tay Ngộ Quân Diễm như đúc.

“Đây là… hoa long trảo.” Ngộ Quân Diễm cẩn thận nhìn lại, “Cánh hoa làm thuốc, có tác dụng giảm đau, rễ cây có tác dụng cầm máu, trị liệu vết thương ngoài da rất hiệu quả… Quả nhiên là bảo bối!”

Ngộ Quân Diễm ôm lấy vai Tô Ngọc Hành, gấp gáp hỏi: “Ngươi tìm thấy hoa này ở đâu?”

“Trên núi… Lý Đại Ngưu… Cửa ra vào…” Tô Ngọc Hành không đầu không đuôi.

“Lý Tử!” Ngộ Quân Diễm lớn tiếng gọi, “Gọi Lý Đại Ngưu tới gặp ta, ngay lập tức!”

Lý Đại Ngưu nghe Ngộ Quân Diễm gọi mình có việc gấp, cho rằng mình làm gì sai khiến U An Quận vương không hài lòng, vội vội vàng vàng theo Lý Tử chạy đến, còn chưa kịp hành lễ đã thấy Ngộ Quân Diễm cầm một bông hoa màu đỏ hỏi: “Ngươi có từng nhìn thấy loài hoa này chưa?”

Lý Đại Ngưu nhìn xong thắc mắc, sao Vương gia và Vương phi đều có hứng thú với loài hoa này thế, vì vậy có sao nói vậy: “Có nhìn thấy ạ. Ở trong núi phía sau nhà tiểu nhân có rất nhiều.”

Ngộ Quân Diễm lại hỏi: “Hoa này là do ngươi trồng sao?”

Lý Đại Ngưu trả lời: “Tiểu nhân ngay cả cơm cũng không có mà ăn, lấy đâu tâm tư mà trông hoa. Đây là hoa dại trong núi, tự sinh tự diệt.”

Ngộ Quân Diễm nói với Lý Tử: “Đi, gọi Chu Bân tới gặp ta.”

Chu Bân là cận vệ của Ngộ Quân Diễm, từ bé đã được điều đến bảo vệ Ngộ Quân Diễm bên cạnh bảo vệ hắn, rất được Ngộ Quân Diễm tin cậy. Ngộ Quân Diễm thấy y đi vào, ra lệnh: “Chu Bân, ngươi sai mấy người có khinh công tốt có thể tin tưởng, cùng Lý Đại Ngưu về nhà một chuyến, tìm một loại hoa như thế này.”

Nói qua đưa hoa Long trảo trong tay cho Chu Bân.