Nghiêm Cách quyết định đầu tiên mình sẽ đi nơi “mình” nhảy sông, để xem xem có thể tìm được biện pháp trở về không. Cái gì mà tú nam tú nữ chứ, nên nhanh chóng ly khai nơi thị phi này là tốt nhất. Mang theo hai nha hoàn còn chưa đi tới cửa, một giọng nói mười phần trung khí nặng nề vang lên phía sau hắn.
“Sáng rồi còn đi đâu?”
Nghiêm Cách xoay người, Nghiêm Hiếu Cảnh thân mặc quan bào màu đỏ đứng phía sau hắn cách hắn không xa. Nghiêm Phúc hầu hạ một bên, tiễn Nghiêm Hiếu Cảnh xuất môn.
“Cha, sớm, ngài phải ra ngoài à? Ta nhàn rỗi không biết làm gì nên ra ngoài đi dạo chút.” Nghiêm Cách đi tới mấy bước.
Nghiêm Hiếu Cảnh cau mày nói: “Hồ đồ! Hai ngày nữa là đại tuyển, không ở nhà tu tâm dưỡng tính mà ra ngoài chơi cả ngày, thế còn ra thể thống gì!”
Nghiêm Cách bất mãn trong lòng, nhưng không thể tránh được. Chờ Nghiêm Hiếu Cảnh đi rồi hắn lại ra ngoài vậy.
“Vâng”
Nghiêm Hiếu Cảnh nhìn hắn một cái, phân phó Nghiêm Phúc: “Nghiêm Phúc, ngươi tiễn Nhị thiếu gia đi sang chỗ phu nhân.”
“Vâng.”
Nghiêm Phúc đi tới trước mặt Nghiêm Cách, rồi làm thủ thế “mời”.
“Nhị thiếu gia, mời.”
Nghiêm Cách không thể làm gì khác hơn là đi về.
Chỉ là, liên tiếp hai ngày hắn đều không tìm được thời cơ để ra cửa. Tuyển tú nói không chừng không trốn tránh nổi, hắn không thể không chuẩn bị. Hắn vội đến nổi tím cả ruột, sớm biết có ngày này hắn đã xem hết toàn bộ phim truyền hình, ít nhất có thể hiểu rõ triều đại này bốn năm phần.
Dùng xong bữa tối, hắn kéo Nghiêm Túc vào phòng, đóng cửa rồi trò chuyện với y gần một canh giờ. Cuối cùng cũng biết rõ tình cảnh hiện tại, đồng thời cũng chấp nhận sự thực hắn trăm phần trăm sẽ bị hoàng đế chọn trúng. Nghiêm gia đến đời Nghiêm Túc thì đã 4 đời làm quan, nếu tuyển chọn Nghiêm Cách đã gắn mác bốn chữ “Gia thế thanh bạch”, huống chi bản thân dáng dấp không đến nỗi tệ. Nhất là Nghiêm Hiếu Cảnh bây giờ đang là Lễ bộ thượng thư tòng nhị phẩm, Nghiêm Túc vì đang quan sát nên là chính ngũ phẩm. Nếu như Hoàng đế không xem trúng Nghiêm Cách, thì cũng vì muốn mượn hơi quan viên hoặc là cố kỵ mặt mũi thần tử rồi chọn hắn.
Cơ mà, Nghiêm Cách không quá lo lắng, làm người thế kỷ mới tư tưởng cởi mở, hắn tự có biện pháp không bị tuyển.
Ngày hôm sau chính là ngày tiến cung. Trời còn chưa sáng Nghiêm Cách đã bị Xuân Hỉ đánh thức trong giấc ngủ.
Thu Hỉ cầm một kiện cẩm bào bằng gấm đặt trên mép giường, thần sắc có hơi khó xử.Từ sau khi nhị thiếu gia tỉnh lại liền không thích đồ vật có bề ngoài hoa lệ, bao gồm cả quần áo và đồ dùng hàng ngày. Nàng lo lắng rằng mình phải phí nhiều nước bọt mới có thể thuyết phục nhị thiếu gia, vì thế lúc thấy Nhị thiếu gia vẻ mặt bình tĩnh tiếp nhận áo bào, nàng có hơi sững sờ.
Nghiêm Cách mặc quần áo, bàn tay lơ đãng sờ soạng dưới gối, cầm lấy phát quan* để búi tóc trong khay. Búi tóc cho nam tử cổ đại là một môn nghệ thuật, may mà hắn đã học được.
*Phát quan: Là cái trên đầu anh đẹp trai này nè
Sau khi xử lý hoàn tất, hắn liền đi về phía phòng tiếp khách. Phía đông mới ló chút trắng bạc, bóng cây cối nhà cửa gần gần xa xa lúc buổi sáng lộ vẻ an bình, gió mát hửng đông hơi lành lạnh, ngọn đèn trong phòng khách sáng rỡ, càng nhìn càng cảm thấy ấm áp.
Nghiêm Hiếu Cảnh, Nghiêm phu nhân và Nghiêm Túc đều dậy sớm.
“Cha, nương, đại ca.”
“Ừm.” Nghiêm Hiếu Cảnh quan sát Nghiêm Cách, hài lòng gật đầu, “Ngồi đi.”
“Các ngươi lui xuống trước đi.” Nghiêm phu nhân bảo hạ nhân trong phòng.
Bọn hạ nhân bước nhẹ lui ra ngoài cửa, cửa lớn khép lại. Nghiêm Cách hiểu ra ba người này đang có chuyện muốn nói với hắn.
Nghiêm phu nhân hiếm khi nghiêm mặt, “Cách nhi, lần này nhất thiết phải vào cung, không được chọn thì thôi, nhà chúng ta cũng không phải dựa vào ngươi mà kiếm sống; nhưng nếu được chọn, vào thâm cung cấm uyển nhớ tự lo an nguy bản thân mình, hễ có việc gì là không được can thiệp vào, vi nương không cầu gì khác, chỉ cầu ngươi một đời kiện khang, an lạc.”
Nghiêm Cách hơi hơi lộ vẻ cảm động, trấn an cười nói: “Nương, ngài cứ yên tâm, nhi tử hiểu. Ngộ nhỡ không được chọn thì cha nương đừng trách nhi tử, lúc đó nhi tử đã thỏa mãn rồi.”
Nghiêm Hiếu Cảnh trợn trừng mắt, nói: “Nói lung tung. Vi phụ đã từng bảo ngươi rồi, tham gia tuyển tú chính là xu thế tất yếu, không thể tránh né được.”
Nghiêm Cách càng vui hơn, thì ra Nghiêm Hiếu Cảnh không chủ trương nhi tử mình tiến cung làm phi. Cứ như vậy hắn càng có thể yên lòng hành sự dựa theo kế hoạch của mình. Lúc này, hắn xấu hổ nói: “Nhi tử ngu dốt, hiện tai mới hiểu rõ nỗi khổ tâm của cha.”
Nghiêm Hiếu Cảnh bây giờ mới hòa hoãn sắc mặt, bảo: “Hiểu là tốt rồi.”