“Công tử, đã có hơn hai mươi nhà đồng ý hợp tác với tiệm ăn vặt với chúng ta, đã hợp đồng với họ rồi, mỗi tháng kết sổ một lần.” Tiểu Thuyền Tử báo cáo với Nghiêm Cách.
Nghiêm Cách gật đầu, “Đến đây thì dừng. Sau này có cửa hàng khác muốn gia nhập thì uyển chuyển từ chối hết.”
Tiểu Thuyền Tử gật đầu “Tiểu nhân đã rõ.”
Nghiêm Cách nhìn Vãn Hương “Việc bên ngươi thế nào rồi?”
Vãn Hương nói: “Dựa theo phân phó của công tử, ta và Đặng Ma đã tiếp nhận xưởng quần áo mới mua, cũng hứa hẹn sẽ tăng tiền tháng cho các sư phụ làm nghề may quần áo. Chỉ có điều, Liêu Văn Tài không biết đang nghĩ gì, mấy ngày nay đều lắc lư đến gần xưởng may. Nô tỳ lo lắng hắn sẽ giở trò.”
Nghiêm Cách cười khẽ, lấy một xấp giấy trắng trong ngăn kéo ra, trong giọng nói ôn hòa mang theo lãnh tĩnh và thản nhiên “Hắn có tư cách gì mà ra vẻ? Chính hắn đã chuyển xưởng may cho Chu Vân Chí. Chúng ta dùng thủ đoạn đàng hoàng mới mua lại xưởng may trong tay Chu Vân Chí. Nếu họ Liêu kia dám làm bậy, không cần khách khí với hắn, trực tiếp báo quan.”
Vãn Hương giòn giã đáp “Vâng”, chủ nhân nàng đã có chỗ dựa vững chắc, chẳng lẽ còn sợ một con bạc chẳng ra gì?
Nghiêm Cách nghĩ một chút rồi nói “Tạm thời xưởng may vẫn hoạt động bình thường, bảng hiệu cũ dỡ xuống nhưng khoan hẵng treo bảng hiệu mới lên. Bản công tử có an bài khác.”
“Vâng”
Lời cần giao phó cũng đã giao phó xong, Nghiêm Cách kêu mọi người lui xuống làm việc.
Mọi người hành lễ cáo lui, Cao Phong và Cao Vân cũng tự đi kiếm việc gϊếŧ thời gian.
Vãn Hương thò đầu ra ngoài cửa “Phong hộ vệ, lại có kẻ làm phiền?” từ khi công ty nổi tiếng, có rất nhiều thương nhân hâm mộ tiếng tăm mà dùng nhiều danh nghĩa đưa thiệp mời cho Nghiêm Cách. Công ty mới khai trương, việc cần làm thật sự rất nhiều nên Nghiêm Cách không có thời gian gặp hết tất cả, hắn liền khước từ một số trong đó. Những người này lập tức đổi đường. Đầu tiên là Cao Phong và Cao Vân bị phái vài nhóm người đến dò xét. Vãn Hương và Tiểu Thuyền Tử cũng bị soi mói như vậy, nhưng tất cả đều bị Đặng Ma và Triệu Trình thuận lợi giải quyết hết/
Cao Phong nói: “Lại là mấy kẻ không có mắt.”
Một người cất giọng hô “Trong xe ngựa có phải ông chủ Tần của Đệ nhất công ty? Chủ nhân nhà ta muốn hẹn ông chủ Tần gặp mặt.”
Nghiêm Cách kêu Tiểu Thuyền Tử vén rèm cửa lên, buồn cười nhìn năm vị tráng hán cao to lực lưỡng da đen mặc đoản đả* đang xếp thành một hàng, ngăn cản đường xe ngựa đi qua.
*Đoản đả:
“Cách mời của ông chủ các ngươi thật đặc biệt. Giải quyết chúng.”
“Vâng” Cao Phong tiến lên trước, chỉ hai ba chiêu đã hất năm người kia xuống đất.
Nghiêm Cách cười híp mắt nói “Lần sau kêu ông chủ các người phái nhiều người hơn. Bản công tử rất tò mò cần bao nhiêu người mới có thể đánh hạ hai vị hộ vệ của bản công tử.”
Cao Phong và Cao Vân bất đắc dĩ nhìn nhau.
“Tiểu Xuyên Tử, đi.”
Sau khi hồi cung, Nghiêm Cách đi thẳng đến Ngự Thiện phòng của Hoàng Phủ Ngọc Sâm. Làm đế vương một nước, Hoàng Phủ Ngọc Sâm thực sự rất bận rộn, hầu như mỗi ngày trở về Hoàng Phủ Ngọc Sâm đều chưa ăn cơm.
Đặng Mãn Đức thấy Nghiêm Cách về liền kêu cung nhân truyền lệnh, đồng thời đuổi những kẻ không cần thiết ra ngoài.
“Hoàng Thượng, cứ xem tấu chương liên tục như thế không mỏi mắt sao?”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm khép tấu chương lại, nhu nhu mi tâm rồi nhìn sắc trời “Hôm nay hình như về trễ hơn mọi ngày.”
Hai người ở chung đã lâu, lúc không có người ngoài thì tương đối tùy ý, cả hai đều hưởng thụ cảm giác thoải mái này. Còn về nụ hôn kia, dường như hai người đã quên.
Nghiêm Cách rót đầy chén trà cho Hoàng Phủ Ngọc Sâm rồi rót mình một chén, không nóng, uống một ngụm hắn mới nói “Hôm nay trên đường về có người kiếm chuyện nên mới về trễ.”
“Hử? Là kẻ nào không có mắt?” Hoàng Phủ Ngọc Sâm nhíu mày.
Nghiêm Cách nói: “Cao Phong và Cao Vân giải quyết rồi. Hiện tại công ty Đệ Nhất đã có chút tiếng tăm, dẫn tới có những người đến thăm dò là điều không thể tránh – Hoàng Thượng, mỗi ngày ba bữa tốt nhất là đúng giờ, nếu không sẽ không tốt với sức khỏe.”
Đặng Mãn Đức vội vàng thưa: “Không phải vậy sao? Nô tài cũng nói như vậy, nhưng mà Hoàng Thượng chỉ cần bận rộn một chút liền quên cả thời gian. Hôm nay Nghiêm Thường Tại dùng bữa với Hoàng Thượng thì nên khuyên nhủ Hoàng Thượng nhiều hơn.”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm liếc Nghiêm Cách, đi đến bàn cơm “Nếu không phải trẫm lệnh cho ngươi phải hồi cung trước khi cửa cung đóng, thì ngươi cũng quên giờ giấc luôn đúng không?”
Nghiêm Cách nhất thời cứng họng “Vậy, sau này ta đều hồi cung đúng giờ, nhắc Hoàng Thượng dùng bữa đúng giờ.”
Đáy mắt Hoàng Phủ Ngọc Sâm xẹt qua ý cười, ra hiệu bảo hắn ngồi.
“Phải rồi, Hoàng Thượng, có chuyện báo trước người một tiếng để người chuẩn bị.” Nghiêm Cách ăn được hai miếng thì mới nhớ đến kế hoạch của mình.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm không để ý lắm, nói: “Nói nghe thử.”
Nghiêm Cách trả lời “Mấy ngày nữa ta muốn đi thanh lâu đi một chuyến. ”
Đặng Mãn Đức sợ tới mức mặt trắng bệch, hai mắt trợn thật lớn.
“Khụ khụ…….”Hoàng Phủ Ngọc Sâm bất nhã bị sặc thức ăn trong miệng, giương mắt lạnh lẽo nhìn hắn “Ngươi có biết mình đang nói gì không?”
Nghiêm Cách làm như không cảm nhận được bầu không khí lạnh như băng, đưa tay vỗ lưng cho y, cong cong khóe môi “Cứ nghe ta nói hết đã.”
“Nói” Mặt Hoàng Phủ Ngọc Sâm không đổi sắc.
Nghiêm Cách nói: “Tiền của nữ nhân là dễ kiếm nhất. Ta mới thiết kế một ít phục sức dành cho nữ tử, chia làm hai loại, một loại dành cho gái lầu xanh; một loại dành cho quý phu nhân và quý tiểu thư. Sở dĩ muốn đi thanh lâu là định tìm một vị nữ tử tư sắc khá một chút để quảng cáo cho phục sức , đến lúc đó sẽ có một số hoạt động khác. Hoàng thượng nếu rảnh rỗi thì đi luôn với ta hôm ấy được không? Coi như đi ra ngoài giải sầu. ”
Tuy Đặng Mãn Đức đã bị Nghiêm Cách luyện thói quen luôn bình tĩnh nhưng gã vẫn không nhịn được đặt mông ngồi dưới đất. Nghiêm Thường Tại ơi Nghiêm Thường Tại, thật đúng là kỳ nhân. Không ngờ lại dám mời hoàng thượng cùng đi thanh lâu!
Hoàng Phủ Ngọc Sâm mặt vẫn lạnh nhưng giọng điệu đã hòa hoãn hơn, “Trẫm không xác định lúc nào sẽ rảnh rỗi. ”
Nghiêm Cách biết y cần một bậc thang, “Hoàng Thượng, lao động kết hợp với nghỉ ngơi mới hợp lí. Những thứ cần thiết ta đã an bài hết, đến lúc ấy sẽ phối hợp với thời gian của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng rảnh lúc nào, chúng ta đi lúc đó.”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm bây giờmới gật đầu, ngữ khí hơi hơi bất đắc dĩ, “Trẫm thực sự không biết nên nói với ngươi thế nào mới phải. ”
“Hoàng thượng yên tâm, Hoàng Thượng đối tốt với ta,ta đều nhớ trong lòng. ” Nghiêm Cách phản đối trong lòng. Hắn không cảm thấy Hoàng Phủ Ngọc Sâm thực sự bất ngờ với hành vi của hắn. Hoàng Phủ Ngọc Sâm là vị hoàng đế duy nhất để cho phi tử của mình ở ngoài cung làm thương nghiệp. Đã đặc lập độc hành* như thế rồi, ban đầu y đồng ý giao dịch với hắn thì sao lại không đoán được hắn có thể sẽ có hành động ngoài dự đoán của mọi người?
Đặc lập độc hành: có hành động đặc biệt khác với mọi người.