Nghiêm Cách tỏ vẻ trung thành rồi thuận miệng nói: “Thị quân ở Đằng Long điện là ý chỉ của hoàng thượng, thị quân chỉ cần biết hoàng thượng làm thế là có lý do của riêng mình là được. Còn người khác nghi vấn thế nào thì thị quân không xen vào.” Ban ngày hắn không trong cung, sau khi hồi cung liền ở trong ‘bắp đùi’ Đằng Long điện nên không sợ ai đến gây khó dễ cho hắn.
Đặng Mãn Đức sờ soạng phất trần trong tay, âm thầm chậc chậc. Lần vỗ mông ngựa* này vỗ rất đúng chỗ.
*Vỗ mông ngựa: Ý chỉ nịnh hót.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm cười không nói, chẳng biết đang đăm chiêu điều gì.
Nghiêm Cách đưa hộp cơm cho Đặng Mãn Đức, “Món ăn này là do thị quân nghĩ ra cách làm, đích thân đi nhìn người nấu nó.” Nếu muốn ôm đùi thì phải luôn luôn khiến Hoàng Phủ Ngọc Sâm cảm giác hắn thật tốt với mình, như thế mới có thể ôm đùi thật chặt.
Đặng Mãn Đức nhìn Hoàng Phủ Ngọc Sâm. Sau khi Hoàng Phủ Ngọc Sâm gật đầu gã liền tiếp nhận hộp cơm, mang thức ăn vào trong. Trong hộp cơm còn cẩn thận đặt một đôi đũa và một cái đĩa nhỏ. Gã cầm ngân châm thử độc, sau khi xác nhận ngân châm không đổi sắc mới tự tay gặp một miếng sườn lợn đặt vào trong đĩa. Gã nếm nếm, lát sau không thấy cảm giác khó chịu nào mới bưng đồ ăn lên rồi đặt trước mặt Hoàng Phủ Ngọc Sâm, sau đó mang bộ đồ ăn chuyên dụng của Hoàng Phủ Ngọc Sâm đến.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm ngửi thấy vị ngọt trong mùi hương thơm nồng. Y nếm một miếng sườn rán liền cảm thấy xốp mềm tươi non, hương vị rất ngon. Y hài lòng kéo khóe miệng, “Nghiêm Đáp Ứng có lòng, trẫm cho ngươi vô tội, đứng dậy đi. Mùi thơm này là mùi trái cây nhưng lại không phải bỏ thêm nước trái cây, rất đặc biệt.”
Nghiêm Cách cười đáp: “Hoàng thượng thánh minh. Món này tên là sườn lợn rán tẩm huân hương, quả thật không hề thêm nước trái cây nào cả. Nhưng nó được hun với cây ăn quả thượng hạng một cách tỉ mỉ nên bị dính mùi cây ăn quả. Mùi thơm vừa mức không át đi mùi thịt của sườn lợn rán, đồng thời còn tăng thêm vị ngon rất khác biệt.”
Đặng Mãn Đức nghe thế liền nuốt một ngụm nước bọt.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm ưu nhã giơ đũa lên, tiếp tục ăn một miếng sườn rán.
Nghiêm Cách dâng cách nấu.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm tâm trạng không tệ. Y để đũa xuống, hiếm khi chủ động hỏi dò, “Hôm nay mọi việc thuận lợi chứ?”
“Lưu Tiên cư xảy ra một ít vấn đề.” Nghiêm Cách quỳ xuống, “Thị quân có chuyện muốn thương lượng với hoàng thượng.”
Quả nhiên là thế, sườn lợn rán tẩm huân hương không phải để ăn chùa. Hoàng Phủ Ngọc Sâm nghĩ.
Đặng Mãn Đức đã sớm bị sự dũng cảm của Nghiêm Cách dọa cho chết lặng, mặt gã không đổi sắc.
“Đứng lên rồi nói.” Hoàng Phủ Ngọc Sâm nói, “Thượng lượng gì? Chuyện mượn tiền không bàn nữa.”
Nghiêm Cách cứng lại, cảm thấy hơi bất đắc dĩ, “Không phải là vay tiền. Hoàng Thượng, Lưu Tiên cư không hề kém phát triển như các tửu lâu khác. Tiềm lực phát triển của nó vô cùng bao la, hoàn toàn có thể mở thêm một tiệm nữa trong kinh thành, thậm chí có thể mang Lưu Tiên cư đến những châu phủ khác. Nhưng ngài biết đó, trong tay ta không có nhân thủ –“
Nói rành rọt mọi chuyện, hắn nhất thời quên dùng xưng hô “thị quân”. Nhìn Hoàng Phủ Ngọc Sâm có vẻ không để bụng, hắn mừng rỡ giả bộ hồ đồ mà tiếp tục nói: “Ý của ta là, hay Hoàng Thượng ngài hợp tác với ta đi. Ta cho cách nấu, hoàng thượng cho người. Thu nhập từ Lưu Tiên cư trên toàn quốc hàng năm nhận được, trừ chi tiêu cần thiết thì chúng ta chia 10 phần, Hoàng Thương và ta chia 4:6. Đương nhiên, ta 4, hoàng thượng 6.” Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào Hoàng thượng, tỏ ra rất chi là thành khẩn.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm nghe thế liền cảm thấy thú vị, đáy mắt tràn ra ý cười rất mỏng, nhưng ngữ khí y vẫn rất lãnh đạm, “Trẫm cho nhân thủ, ngươi cái gì cũng không làm thế mà được chia 4 phần?”
“Lời ấy của Hoàng thượng là sai rồi.” Nghiêm Cách nghiêm mặt đáp, “Nghĩ cách nấu cũng rất hao tâm tổn trí.”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm khí định thần nhàn hỏi lại: “Trẫm thấy ngươi dễ dàng lấy ra hơn một trăm cách nấu lắm mà?”
Nghiêm Cách đã sớm đoán được y hỏi câu hỏi ấy nên có chuẩn bị từ trước. Hắn mặt không đổi sắc, nhanh chóng quỳ mạnh xuống, “Hồi hoàng thượng, đó là —“
Hoàng Phủ Ngọc Sâm tiếp tục ngắt lời hắn, “Trẫm 8, ngươi 2. Nếu không thì không bàn nữa. Trẫm không thể tự mình đi làm việc này nên phải giao cho người khác làm, đến lúc ấy trong 8 phần của trẫm sẽ lấy ra 2 phần đưa cho hắn.”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm không cho Nghiêm Cách giải thích. Trong lòng Nghiêm Cách thì có hơi bất an, chỉ cảm thấy nam nhân này quả là sâu không lường được, qua lại với y nhất định phải cẩn thận vạn phần. Nhưng chẳng biết tại sao mối nguy ấy lại khiến máu hắn sôi trào, cứ như kỳ phùng địch thủ, cực kỳ kí©h thí©ɧ, chiến ý bừng bừng. Bởi vậy, hắn chỉ luống cuống vài giây liền ném thứ bất an kia qua một bên, khôi phục vẻ thong dong.
Hắn tính toán trong lòng. Nếu tất cả đều thuận lợi thì lợi ích ở hai Lưu Tiên cư trong kinh thành có thể kiếm được 360.000 lượng một năm, hai phần là có hơn 70.000 lượng, chưa kể cả nước chắc chắn không chỉ mở hai Lưu Tiên cư.
Hắn sảng khoái đáp ứng nhưng đương nhiên mặt hắn phải lộ ra vài phần không tình nguyện cho hợp tình huống, hắn không thể khiến Hoàng Phủ Ngọc Sâm cảm thấy hắn quá dễ bắt nạt được. Nếu không Hoàng Phủ Ngọc Sâm nhất định sẽ cố gắng áp bách hắn hơn nữa.
Hắn cúi đầu tạ ơn lần thứ hai.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm hơi lắc đầu, “Về sau nhìn thấy trẫm thì không cần quỳ nữa. Có một lúc mà ngươi quỳ bốn năm lần lận. Ngươi không phiền nhưng trẫm nhìn mà thấy mệt thay ngươi.”
Nghiêm Cách lập tức đứng lên, nói vang dội: “Tạ hoàng thượng ân điển!”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm nhìn thấy mặt hắn mặc dù không cười nhưng khóe miệng và độ cong mặt mũi lại như đang cười. Chốc lát, y cảm thấy mình bị lừa, y cẩn thận nhìn kỹ đôi mắt của hắn, lại chỉ thấy vô tội mà thôi.
Nghiêm Cách giả bộ không biết. Hắn kiên quyết không thừa nhận mình cố tình tính kế, Hoàng Phủ Ngọc Sâm có thể làm gì được hắn chứ? Cũng không thể vu oan giá họa đúng không?
“Hoàng thượng, mượn văn phòng tứ bảo* một lúc.”
*Văn phòng tứ bảo là bốn vật dụng gắn bó mật thiết với những ai làm việc liên quan đến chữ thư pháp, vẽ hình… Văn phòng tứ bảo bao gồm: bút, nghiên, giấy và mực”.Hoàng Phủ Ngọc Sâm không phản đối, Nghiêm Cách coi như y đồng ý, hắn đi đến cạnh bàn. Hắn cầm bút lên loẹt xoẹt viết mấy dòng chữ rồi đưa cho Hoàng Phủ Ngọc Sâm, “Hoàng thượng, phiền ngài đóng dấu xuống.”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm nhìn sang, trên đó viết cặn kẽ thời đại nào ngày nào, đạt thành hiệp nghị với hoàng thượng rồi tặng 8 phần thu nhập của Lưu Tiên cư cho quốc khố. Hàm ý là tám phần lợi nhuận này nhất định phải tính trong 200.000 lượng kia.
Trán Hoàng Phủ Ngọc Sâm co rút nhỏ đến mức khó nhìn thấy. Y liếc xéo Nghiêm Cách, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ trẫm tham ô 8 phần bạc này của ngươi?”
Nghiêm Cách chân thành tha thiết nói: “Tuyệt đối không phải ý này. Chỉ là để thuận tiện cho việc sử dụng thống kê mà thôi.”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm kín đáo nhìn hắn hồi lâu, vẫn cầm con dấu lên ấn trên đó.
Hai mắt Đặng Mãn Đức sáng lên nhìn Nghiêm Cách, lặng lẽ khuyên bảo chính mình rằng nhất định phải quan hệ thật tốt với vị này. Vị này tuyệt đối là người tâm phúc được tin cậy nhất hoàng cung!
“Đa tạ Hoàng Thượng!” Nghiêm Cách vội vã thổi khô ấn ký, cẩn thận gập giấy lại rồi nhét vào túi tay áo, sau đó cho vào ba lô.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm cảm giác đêm nay mình luôn rơi xuống hạ phong. Tâm tư vừa chuyển, y uy nghiêm hỏi: “Chuyện bút mới tiến hành đến đâu rồi?”