Chương 14: Hệ thống là đứa con nít.

Vãn Hương xách một chiếc thùng gỗ trở về, bên trong là nhựa thông vừa mới bẻ không bao lâu. Nghiêm Cách dùng ngón tay thử một ít, độ dính quả nhiên không tệ. Có điều mùi này hơi khó ngửi, sợ rằng phải cần xử lý một chút.

Thời gian trôi nhanh đến lúc ăn trưa, Tiểu Thuyền Tử cuối cùng cũng về. Nó ôm một cái túi lớn, dứt khoát quỳ xuống trước mặt Nghiêm Cách, đầu tiên nó thỉnh tội: “Thỉnh tiểu chủ thứ tội. Nô tài bảo người ta rửa sạch lông lợn rồi mới xách về cho nên mới lằng nhằng lâu như vậy.”

Nghiêm Cách tán thưởng gật đầu, “Thứ cho ngươi vô tội, ngươi làm rất khá.”

Sau khi Tiểu Thuyền Tử mở bọc ra liền thấy lông lợn vừa trắng vừa đen, quả thực rửa rất sạch sẽ, không thấy chút dơ bẩn nào.

Ăn xong cơm tối, Nghiêm Cách liền dẫn hai người bắt đầu làm việc. Hắn bảo Vãn Hương đi trước cầm một miếng vải sạch sẽ trải lên bàn, ba người ngồi bên cạnh bàn. Đầu tiên họ nhặt hết lông hỏng và lông tạp ra ngoài. Tiểu Thuyền Tử khăng khăng rằng không dám ngồi ngang vai ngang vế với Nghiêm Cách, Nghiêm Cách phải hạ lệnh bọn họ mới chịu ngồi xuống.

Con mắt cổ nhân không hề cận thị, ba người làm hết sức chuyên chú bận rộn gần một giờ, lựa ra một số lượng lớn lông lợn trắng sáng.

“Tiểu Thuyền Tử, ngươi đi tìm một ít miếng trúc trông giống cái đũa tới đây, càng nhiều càng tốt. Vãn Hương, ngươi đi đun nồi nước, nấu sôi thì gọi bản công tử.” Nghiêm Cách tuy không muốn mở miệng một tiếng là “bản công tử” này “bản công tử” kia, nhưng sinh hoạt trong cung, khuôn phép chút cũng không phải chuyện xấu, miễn cho bị người khác nắm được nhược điểm.

“Vâng”

Sau khi Vãn Hương đi đun nước, Nghiêm Cách đặt l*иg trúc hấp bánh bao lên trên nồi, sau đó phủ vải lên, rồi đem lông lợn đã được chọn kỹ rải lên vải, cuối cùng hắn đậy nắp nồi lại, bảo Vãn Hương tiếp tục châm củi vào bếp. Lông lợn nhất định phải khử độc, điều kiện bây giờ chỉ có thể khử trùng bằng phương pháp nhiệt độ cao, dùng lửa lớn chưng nó lên.

Hắn dặn dò Vãn Hương: “Chú ý thời gian, chưng một giờ mới được dừng lại.”

“Dạ, tiểu chủ. Vãn Hương nhớ kỹ.” Vãn Hương cung kính nói, “Phòng bếp rất bừa bộn, thỉnh tiểu chủ về phòng nghỉ ngơi.”

Nghiêm Cách quay về phòng, tập trung tinh thần nghĩ xem làm sao đυ.c lỗ trên miếng trúc. Đừng coi bàn chải đánh răng quá nhỏ, chế tạo thủ công nó không hề dễ dàng, khó khăn nhất vẫn là đυ.c lỗ.

Tiểu Thuyền Tử thở hồng hộc ôm một đống miếng trúc vào cửa, thấy Nghiêm Cách đang suy nghĩ chuyện gì đó bèn rón rén bỏ đồ xuống.

Nghiêm Cách lấy lại tinh thần, nhìn một vài miếng trúc liền âm thầm gật đầu. Có mấy miếng trúc quá rộng, có lẽ dùng dao chém nhỏ hơn ít là được.

“Tiểu chủ, ngài đang băn khoăn chuyện gì? Chẳng thà ngài nói ra, nô tài sẽ suy nghĩ với ngài.” Tiểu Thuyền Tử chưa thấy Vãn Hương đâu, chắc mẩm nàng còn đang nấu nước.

Nghiêm Cách lập tức kể vấn đề mình đang mắc.

Tiểu Thuyền Tử suy nghĩ một lúc, “Khoan lỗ có thể dùng hóa tiêm thảo (cỏ sợi hóa học).”

“Hóa tiêm thảo là cái gì?” Nghiêm Cách hứng thú.

Tiểu Thuyền Tử giải thích: “Hóa tiêm thảo có thể nóng chảy rất nhiều thứ, nếu như dùng kim chấm trong dịch hóa tiêm thảo sau đó đâm thủng miếng trúc chắc không thành vấn đề.”

“Có độc không !?” Nghiêm Cách không yên tâm hỏi.

Tiểu Thuyền Tử vội nói: “Không độc, không hề đốt tay*.”

*Đốt tay: ý là khi mình nhúng tay vào dung dịch rồi đốt lên nó sẽ cháy thôi chứ tay mình không sao cả.

Nghiêm Cách yên tâm, hỏi tiếp: “Có thể lấy được không?”

Tiểu Thuyền Tử xấu hổ gãi đầu, “Cái này. . . nô tài quên khuấy mất rồi, thứ này tuy không độc nhưng có thể hại người, trong cung chắc không có đâu.”

Nghiêm Cách bất đắc dĩ buông tha dịch hóa tiêm thảo. Hắn cầm lấy miếng trúc, dùng một cái lá trà vạch mấy cái lên trên đó, “Ngươi đem miếng trúc bổ hẹp và dài như thế này, sau đó đánh bóng nhẵn cho ta. Thứ này nếu như làm tốt, bản công tử thưởng ngươi và Vãn Hương mỗi người một cái.”

Tiểu Thuyền Tử mặc dù không biết tiểu chủ muốn làm cái gì, nhưng thấy tiểu chủ hưng phấn thế kia thì nhất định là đồ tốt, nó vội vã cười đáp ứng, “Dạ.”

Nghiêm Cách dùng dao chém nửa miếng trúc nhỏ thành một đoạn dài bằng ngón cái, sau đó hắn lấy kim may Vãn Hương mang tới, dựng thẳng miếng trúc nhỏ lên rồi dùng thạch nghiên mực* (thứ để đựng mực) đóng nó vào bên trong.

*Thạch nghiên mực:Nam Phi Thăng Cấp Kí - Chương 14: Hệ thống là đứa con nít.Tiểu Thuyền Tử nghe thấy tiếng liền vội vàng cản hắn lại, “Tiểu chủ, ngài cẩn thận thôi. Nếu ngài muốn tìm chút chuyện làm thì có thể bổ miếng trúc, để nô tài tới đóng cái này cho.”

Nói dễ, làm khó. Miếng trúc quá cứng, châm quá nhỏ. Tiểu thuyền Tử không nghĩ rằng nó đập một phát là đi đời một cây kim.

“Đập nhẹ thôi.” Nghiêm Cách nhắc nhở.

Tiểu Thuyền Tử gật đầu, nhẹ nhàng đập một cái nữa, trên miếng trúc chỉ có một vết nhỏ xíu không thể nhận ra.

Nghiêm Cách nheo mắt, suy tư xem có còn biện pháp nào hữu hiệu nữa hay không?

Lúc này, một giọng nói trẻ con non nớt thình lình vang lên trong đầu hắn, “Chủ nhân, ngài thật sự không định tiếp tục thăng cấp nữa à? Có thể sau khi thăng cấp sẽ có biện pháp tốt hơn mà?”

Nghiêm Cách suýt nữa bị dọa đến giật mình, thanh âm này là hệ thống? Nhưng tiếng hệ thống không phải là giọng nam trưởng thành hồn hậu sao?

Giọng trẻ con vang lên lần nữa, “Là ta. Đó chẳng phải ta sợ ngài không tin ta nên ta mới phải ngụy trang đấy thôi? Giọng này mới là giọng thật của ta .”

Nghiêm Cách kinh hãi, thử hỏi trong lòng: “Ngươi có thể cảm ứng được ý nghĩ của ta?” Nghĩ tới khả năng này, tim hắn bỗng nhiên trầm xuống. Loại cảm giác bị người khác nắm trong tay cực kỳ không tốt.

Giọng trẻ con lập tức nói: “Đừng lo, ngài là chủ nhân của ta, ngài chết ta cũng sẽ chết.”

Nghiêm Cách tạm thời tin tưởng nó, thấy Tiểu Thuyền Tử kỳ lạ nhìn hắn, hắn liền buông miếng trúc trong tay xuống, quay về chỗ ngồi rồi ngồi xuống, giả vờ uống trà nhưng thực chất đang hỏi trong lòng: “Hệ thống này rốt cuộc là cái gì? Có thể tháo xuống được không?”

Đứa trẻ khó xử kêu: “Đã trói buộc, không thể tháo dỡ. Chủ nhân, ngài vẫn nên nghĩ cách mau chóng thăng cấp đi! Địa vị cao, muốn cái gì cũng được.” Câu nói ấy tràn đầy dụ hoặc.

Nghiêm Cách cảnh giác hỏi: “Vì sao cứ thúc ta thăng cấp?”

Đứa trẻ nói: “Ta sẽ không hại ngài, ngài nghe theo ta đi!”

Nghiêm Cách không cho là đúng, nhếch khóe miệng. Hắn tuy thích nam nhân nhưng hắn tuyệt đối không hứng thú về việc thực sự trở thành một trong đám hậu cung của hoàng đế.