Chương 12: Chúng phi tề tựu.

Ăn xong bữa tối, Nghiêm Cách nghĩ đến nguy cơ trong cung, hắn quyết định nên suy nghĩ xíu về cái hệ thống thăng cấp kỳ lạ nào đó.

Bây giờ ở lại trong cung là chuyện đã rồi, nếu muốn sinh tồn được thì phải có tính toán, có thể tương lai một ngày nào đó tên hệ thống kia thật sự giúp được hắn thì sao.

Vừa mới nghĩ tới hệ thống, trước mặt hắn lập tức xuất hiện một bảng ảo ảnh, bên trên đó có vài tùy chọn. Nghiên cứu trong chốc lát, hắn mới phát hiện cái hệ thống này có hơi giống hệ thống trò chơi, có cột nhiệm vụ, kỹ năng và ba lô, có cả ví tiền.

Cột nhiệm vụ nhắc nhở nhiệm vụ chính và nhiệm vụ chi nhánh, mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ có thể thu được phần thưởng tương ứng; kỹ năng học tập cần dùng mức ngân lượng nhất định mới có thể mở ra, hiện nay ngân lượng không đủ, không thể mở bất kỳ kỹ năng gì, cũng không thể biết được cuối cùng mình sẽ thu được kỹ năng gì;hoàn thành nhiệm vụ phần thưởng sẽ tự động cất trong ba lô, ấn hai cái là có thể lấy ra dùng; ngân lượng đạt được sẽ cất giữ trong ví tiền.

Nghiêm Cách thấy nhiệm vụ nhắc nhở bên trong cột nhiệm vụ, hắn không dám nhìn thẳng, sau đó hắn liền thấy trong ba lô có 2 viên đạn bách độc bất xâm, đành dự định ăn trước một viên rồi nói.

Hệ thống chọn trúng hắn không phải vì muốn hạ độc hắn, cho nên hắn không lo lắng viên bách độc bất xâm này là giả. Nhấn một cái, đan dược trong ba lô liền ít đi một viên, hệ thống nhắc nhở đan dược đã bị hắn hấp thu. Nghiêm Cách cố ý cảm nhận một lát, nhưng không có cảm giác đặc biệt gì, cũng không kiểm tra được hệ thống này không đáng tin cậy đến cỡ nào.

Vãn Hương ở bên cạnh quạt cho Nghiêm Cách, thấy hắn vẫn đờ ra nàng còn tưởng rằng hắn buồn đến phát chán, nàng đành nói: Tiểu chủ, theo nô tỳ thấy, trong ba vị tiểu chủ khác Chu Đáp ứng chắc là người không nên chung đυ.ng nhất.”

Nghiêm Cách từ chối cho ý kiến, hắn không phải người nhiều chuyện nên sẽ không nói chuyên bậy bạ với một tiểu cô nương.

Nhưng hắn sẽ không để ý Vãn Hương nhiều chuyện với hắn, nhỡ đâu trong đó có tin tức hữu dụng cũng chẳng biết chừng.

Không lâu sau, thái giám truyền chỉ bỗng nhiên đến Xuân Phong điện truyền chỉ.

Bốn vị ở Xuân Phong điện vội vã ra sân trước nghe chỉ.

“Truyền ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, buổi trưa ngày mai Bách Hoa điện cử hành thịnh yến, ăn mừng chúng tận nhân (người mới) nhập cung, chúng phi tần nâng chén cùng vui vẻ!”

“Tạ Hoàng hậu nương nương ân điển!”

Tiễn thái giám truyền chỉ, Nghiêm Cách suy nghĩ. Hoàng hậu nương nương định thời gian tiệc rượu vào buổi trưa, chỉ sợ đến lúc đó hoàng thượng cũng có mặt. Nhưng hắn không hề lo lắng, tiểu chủ mới tiến cung vừa nhiều vừa kinh tài tuyệt diễm, dù thế nào hắn sẽ không phải người đầu tiên bị hoàng đế thấy hợp mắt.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, lần yến hội này là cơ hội thăm dò “Tình hình quân địch” rất tốt.

Ngày hôm sau, trước buổi trưa nửa canh giờ, Vãn Hương và Tiểu Thuyền Tử đã vội vàng đi chuẩn bị. Nghiêm Cách trực tiếp chọn quần áo mộc mạc nhất và phát quan bình thường nhất, ước chừng thời gian đã gần đến, hắn liền đi đến chỗ Tống quý nhân trước. Bốn nam phi xuất phát về Bách Hoa điện cùng nhau.

Cung điện của mỗi phi tần là khác nhau, từ lúc bắt đầu đến khi đến Bách Hoa điện, bốn người đã lục tục gặp mấy phi tần khác. Những phi tần ấy hoặc chỉ mang hai ba tên nô tài, hoặc là mang theo một nhóm người lớn, vị phần bất đồng, nhân số mang theo người cũng khác.

Gặp vị phần cao, Nghiêm Cách cẩn thận hành lễ theo quy củ, nhường đường, tận lực không làm bất kỳ cử động nào khiến người khác chú ý.

Thỉnh thoảng có phi tử vị phần khá cao quăng tới ánh mắt coi thương hoặc căm thù, hắn chỉ coi như mình không biết.

Hôm nay chủ sự yến hội chính là hoàng hậu, có thể hoàng đế cũng đến nên không người nào dám gây ra chuyện không vui.

Chúng phi tần sau khi vào Bách Hoa điện liền cảm thấy từng đợt hương hoa xông vào mũi, đàn sáo thanh thanh rót vào tai, dưới sự dẫn đường của ma ma mà vào chỗ theo vị phần. Vị phần càng cao, khoảng cách tới ghế trên càng ít. Ghế trên còn trống, hoàng đế và hoàng hậu còn chưa đến.

Trong chốc lát, bên ngoài truyền đến tiếng thái giám ngâm xướng:

“Hoàng hậu nương nương giá lâm

"

Chúng phi tần đứng dậy đón chào.

Chốc lát, một nữ tử trẻ tuổi đầu đội mũ phượng từ từ đi tới, được cánh tay thái giám đỡ xuống. Nữ tử đầu đội mũ phượng, mặc váy dài màu vàng nhạt, trong lúc đi, ngọc bích ngọc thạch trên mũ phượng nhấp nháy phát quang, bảo châu tua rua đong đưa rực rỡ, ngay cả chiếc váy gấm của nàng cũng có phượng hoàng giương cánh sắp bay, phong thái duyên dáng sang trọng và khí độ mẫu nghi thiên hạ không gì sánh

kịp.

Vị này chính là hoàng hậu đương triều, Đoan Mộc thị. Hoàng hậu sau khi ngồi vào chỗ ngồi của mình thì bình thường chúng phi đều đồng loạt hành lễ với hoàng hậu, nhưng lần này chúng phi dưới tiếng ngâm xướng của thái giám mà lần lượt hành đại lễ với hoàng hậu theo vị phần.

Đầu tiên là tứ phi, tiếp theo là lục tần, sau đó lần lượt là quý nhân, tiệp dư, vv. Đây là vì muốn chúng phi tần quen biết nhau. Nghiêm Cách im lặng nhìn, ghi nhớ từng cái. Hoàng Phủ vương triều đã trải qua bảy đời, có thể lập một Hoàng quý phi, hai Quý phi , bốn phi, sáu tần, còn lại quý nhân, tiệp dư và vân vân mây mây không giới hạn số lượng.

Nhưng mà tiên đế và hoàng đế hiện nay vẫn không có Hoàng quý phi và quý phi. Nam phi bị giới hạn, bất kể vị phần cao thấp tổng cộng chỉ có bốn người.

Hoàng hậu luôn luôn mỉm cười, phất tay ban thưởng ghế ngồi. Nhưng mà chỉ hành lễ với hoàng hậu mà xài tận 30 phút, có thể thấy phi tần nhiều đến cỡ nào.

Xong hết lễ nghi, hoàng hậu mới lên tiếng: “Hôm nay là ngày vui của hậu cung, vốn dĩ Hoàng thượng cũng phải tới những người lại bị đại sự trong triều cản trở. Có điều về sau các vị muội muội, đệ đệ vẫn còn cơ hội nhìn thấy hoàng thượng, không cần vội vã làm liền.”

Nghe thấy thanh âm này, giọng nữ xuất hiện lúc hoàng đế tuyển chọn lần trước đúng là hoàng hậu.

Chúng tần phi tuy rất thất vọng nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, miệng luôn kêu phải. Nghiêm Cách âm thầm quan sát chúng phi, trong lòng tấm tắc.

Hắn đếm một lượt, phi tần mới vào cung tổng cộng ba mươi bốn người, cho dù hoàng đế mỗi đêm đổi một người, một tháng vẫn không hề trùng lặp, quả là diễm phúc lớn.

Nam phi khỏi cần nói nhiều, chúng nữ phi ai nấy đều trời sinh đoan trang, nhất là Điền Tiệp Dư, tướng mạo linh động, đôi mắt đẹp sáng rực trống bên nọ ngó bên kia, cứ như muốn nói lại thôi.

Nàng có khí chất và tướng mạo xuất sắc nhất trong tất cả phi tần, nói riêng về dung mạo nàng thậm chí còn vượt lên cả hoàng hậu. Ngay cả hoàng hậu cũng phải nhìn nàng vài lần.

Hoàng hậu nói tiếp: “Chỉ có người có dòng dõi, phẩm đức xuất chúng mới có thể vào hậu cung, các vị muội muội, đệ đệ có thể trúng tuyển trong số ngàn người khắp cả nước là đại hạnh của các ngươi. Nhưng, bổn cung thống trị hậu cung, chỉ cầu hòa thuận. Hậu cung hòa thuận hoàng thượng mới không lo lắng về sau, an tâm xử lý triều chính. Thấy các vị muội muội, đệ đệ tự thu xếp ổn thỏa, giữ sự trong sạch tự an, về sau còn vì hoàng thượng mà khai chi tán diệp.”

Chúng phi tần đứng dậy, đồng thanh hô: “Tần thϊếp/ thị quân nhớ rõ chỉ dạy của hoàng hậu nương nương.” Hoàng hậu đoan trang cười, vuốt cằm nói: “Như vậy rất tốt, tiểu Lâm Tử, mở tiệc.”