Chương 6

Vừa rồi khi vali bị mở ra, bên trong có gì cô ta đều nhìn thấy hết.

Bành Tử Hàm cười nói: "Đây là con quỷ nghèo hàng thật giá thật, tất cả cũng chỉ có mấy bộ quần áo rách và vài trăm tệ!"

Tâm tình Cố Nguyệt hiện tại cũng rất tốt: "Còn trẻ thì được gì, cô hiện tại nghèo, thôi thì ra đường làm ăn mày đi!"

Có một ông lão hàng xóm cũng coi như biết về chuyện này, sau khi khϊếp sợ qua đi, ít nhiều cũng có một chút đồng tình với hoàn cảnh của Cố Nguyên: "Cháu vẫn nên gọi hỏi chỗ bất động sản một chút đi, hỏi xem chuyện của cháu xử lý thế nào?

Trong lòng Cố Nguyên cũng nghĩ như vậy, nhìn ông lão hàng xóm đầy cảm kích: "Cháu cũng đang định đi tìm một buồng điện thoại để gọi."

Hàng xóm: "Buồng điện thoại??? Di động của cô đâu, nhanh nhanh gọi điện thoại hỏi một chút đi, rồi đi tìm luật sư tư vấn."

Cố Nguyên: "Di động?"

Cô rất nhanh đã nhận ra: "Cái máy trò chơi nhỏ trong tay mọi người gọi là di động?"

Mọi người: "..."

Hàng xóm: "..."

Cố Nguyệt phụt cười một tiếng, cười đến nước mắt cũng chảy cả ra: "Đến cả điện thoại cô cũng không biết!"

Mấy người trẻ tuổi bên cạnh thấy vậy cũng buồn cười: "Cô từ nơi nào tới thế, đến điện thoại cũng không biết? Quét mã biết không? Lên mạng biết không? Đây là người lạc hậu ở đâu tới vậy!"

Cố Nguyên cảm thấy mọi thứ trước mắt đều mờ mịt, thật sự là cái gì cô cũng không biết...

Hàng xóm lại càng thêm đồng tình: "Hiện tại cô có tiền chứ?"



Cố Nguyên: "Có, tôi có hơn tám trăm."

Hàng xóm: "..."

Hơn tám trăm, có thể làm gì chứ??

Cố Nguyệt nghe xong cười đắc trí, thời điểm khi mới nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi của Cố Nguyên cô ta ghen ghét đến nghiến răng nghiến lợi, hiện tại thì một chút cô ta cũng không thấy ghen ghét nữa.

Cố Nguyên còn nhan sắc, nhưng tiền lại không có tiền, nhà cũng không có, chồng con lại càng không, cô hiện tại là hai bàn tay trắng, còn mình có con gái và sự nghiệp của chồng cũng tốt, đây mới gọi là người chiến thắng!

Mọi người bên cạnh vừa đồng tình vừa buồn cười nhìn Cố Nguyên, sự việc hiếm lạ này từ trước tới nay bọn họ đều chưa từng gặp qua, hiếm khi gặp được náo nhiệt thế này, còn có người chụp trộm Cố Nguyên định đăng lên vòng bạn bè.

Cố Nguyên nghe mọi người xung quanh cười nhạo, đương nhiên biết rất rõ bản thân đang mất mặt, không còn cách nào cả đã 25 năm trôi qua rồi, xem ra cô đã rất lạc hậu so với thời đại bây giờ.

Khu phố cổ.

Đang suy nghĩ, cô đột nhiên phát hiện mọi người xung quanh đều không cười nữa, mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía cửa chung cư.

"Có không ít xe."

"Còn có nhiều bảo tiêu mặc đồ đen như vậy!"

"Làm gì thế nhỉ?"

"Wow, là xe Rolls-Royce, là bản giới hạn, biển số xe 888, v5 khí phách! nhanh nhanh nhanh, chụp ảnh lại, phải nhanh chụp ảnh! Tôi muốn đăng lên vòng bạn bè."



Cố Nguyệt cùng Bành Tử Hàm cũng nhón chân đi xem náo nhiệt, tiểu khu này là khu chung cư cũ, rất ít khi nhìn thấy người có tiền, loại chuyện thế này từ trước tới giờ đều chưa từng gặp qua.

Mà khiến mọi người không nghĩ tới chính là, khi cửa xe mở ra, người trên xe được bảo tiểu cùng trợ lý vây quanh, đi vào trong chung cư, tới trước mặt mọi người.

Chỉ thấy người được vây quanh kia, đứng ở trung tâm mặc một bộ suit sang trọng, thân hình cao lớn, mày kiếm, khuôn mặt nghiêm nghị, cả người toát ra một cổ hơi thở sắc bén.

Nhìn bộ dáng vẻ cung kính của những người xung quanh hắn, người này khẳng định không phải người bình thường.

Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, đây là ai? Chẳng lẽ là họ hàng nhà ai? Làm sao lại đến chung cư nhỏ này của bọn họ?

Bành Tử Hàm kích động đến mặt đều đỏ, cô cảm thấy hình như người kia đang đi về phía cô?

Đây có nghĩa là gì? Là đối phương nhìn trúng cô? Bây giờ cô có nên ngay lập tức chia tay bạn trai?

Mọi người cứ như vậy trơ mắt nhìn người giàu có hoàn toàn không phù hợp với tiểu khu đi tới trước mặt bọn họ, sau đó dừng lại.

Bành Tử Hàm sung sướиɠ tới mức muốn bay lên, người này thế mà lại đứng trước mặt cô? Anh ta anh ta anh ta......

Cô kiềm chế kích động lại, đỏ mặt chủ động nói: "Chào anh, xin hỏi anh tìm tôi có việc gì…"

Lời còn chưa nói xong, cô đã nghe thấy vị nam nhân tuấn mỹ kia mở miệng nói: "Mẹ, con chào me, con là con của người."

Bành Tử Hàm: "????"

Cố Nguyệt: "????"

Quần chúng đứng hóng chuyện: "????"