Chương 5

Bành Tử Hàm đang đứng ngây ngốc bên cạnh rốt cuộc cũng phản ứng lại, xông tới nói: "Đúng vậy, đây là nhà của chúng tôi."

Mà người đàn ông lớn tuổi hiển nhiên là chồng của Cố Nguyệt, sau khi đứng một bên quan sát, hắn ta hoàn toàn ngây ngốc, lúc nghe thấy nhà ở, tức khắc bóp eo Cố Nguyệt mắng: "Cố Nguyệt, cô ta là ai? Đây là nhà của chúng ta, liên quan gì đến cô ta?"

Cố Nguyên cũng lười phản ứng với hắn, trực tiếp hỏi Cố Nguyệt: "Ba đâu rồi?"

Cố Nguyệt: "Ba sớm đã qua đời mười mấy năm rồi, cũng đem căn hộ để lại cho tôi, tôi nói lại với cô một lần nữa, căn hộ này là của tôi!"

Bành Tử Hàm ý thức được gì đó, chạy vào phòng ngủ, lấy ra một tờ chứng minh bất động sản: "Đây là chứng minh sở hữu bất động sản của chúng tôi, người có quyền sở hữu căn hộ là mẹ tôi, không liên quan gì tới cô hết, đừng có xông vào nhà chúng tôi như tên ăn mày."

Cố Nguyên nhìn hai mẹ con nhà này, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Tôi còn chưa có chết, dựa vào cái gì đem căn hộ của tôi để lại cho ba? Không có sự đồng ý của tôi, sao có thể tự ý chuyển nhượng như vậy?"

Cố Nguyệt ghen ghét nhìn người chị có làn da vô cùng mịn màng, còn đẹp hơn cả con gái mình, cắn răng nói: "Sau 5 năm cô bị đông lạnh, ba đã làm xác nhận tử vong cho cô!"

Dù sao cũng là hơn hai mươi năm trước, lúc ấy rất nhiều thủ tục còn chưa đủ chính quy, sau khi làm xong xác nhận tử vong, mọi chuyện đều dễ xử lý, tiền trong thẻ của Cố Nguyên đều phân chia cho mọi người, nhà của Cố Nguyên cũng được chuyển nhượng lại, ngay cả đồ của Cố Nguyên có thể lấy đều lấy, không thể lấy liền ném vào thùng rác.

Nói chung tất cả những gì thuộc sở hữu của Cố Nguyên đều đã không còn!

Xác nhận tử vong?

Cố Nguyên cũng có chút ngây ngốc.

Cho nên bác sĩ ở viện nghiên cứu còn chưa từ bỏ cô, thời điểm họ dùng số tiền điều trị cao để duy trì sự sống cho cô, thì ba cô người thân duy nhất của cô đã từ bỏ cô, còn không chờ nổi mà đi làm xác nhận tử vong cho cô?

Nhìn sự hoang mang lóe lên rồi biến mất trong mắt Cố Nguyên, Cố Nguyệt đắc ý cười: "Chị gái à, tuy rằng chị tuổi trẻ mỹ mạo, nhưng phòng này thật sự là của tôi, nếu chị muốn đòi về cũng được, chị đi tìm ba mà đòi đi, phòng này là chính ba tặng cho tôi, không phải chị tặng cho tôi. Đúng rồi…"

Đang nói, Cố Nguyệt dường như nhớ tới cái gì đó: "Mặt dây chuyền bằng ngọc trước kia của cô, ba cũng tặng cho tôi rồi."



Cố Nguyên nghe xong lập tức giật mình, thiếu chút nữa đã trực tiếp tiến lên tát cho Cố Nguyệt một cái.

Mặt dây chuyền bằng ngọc, đó là của mẹ để lại cho cô!

Khuyên tai bằng ngọc mà mẹ để lại thế mà ba cũng đưa cho Cố Nguyệt!!

Bành Tử Hàm nhìn ra điểm không đúng, lập tức xông lên: "Cô muốn làm gì? Muốn đánh người à? Đây là nhà của chúng tôi, nếu cô muốn đánh người tôi sẽ lập tức gọi 110, bây giờ cô cút ra ngoài cho tôi!"

......

Cảnh tượng tiếp theo là một mớ hỗn loạn, chồng Cố Nguyệt và bạn trai Bành Tử Hàm cũng chạy tới, sau một hồi rằng co, Cố Nguyên bị người ta đuổi ra khỏi cửa, vali còn bị họ hung hăng ném văng ra ngoài.

Vali bung ra, quần áo và một ít đồ rơi rớt đầy đất.

Cố Nguyệt đứng sau cô đắc ý cười: "Cô còn trẻ thì làm gì, là một người lạc hậu! Cô thì biết gì chứ, tưởng bây giờ vẫn là 25 năm trước à. Hiện tại cô không có cái gì hết!"

Lúc này hàng xóm xung quanh cũng bị kinh động, người người thò đầu ra xem náo nhiệt, nghe Cố Nguyệt chống nạnh mắng cô chạy tới nhà cô ta như thế nào, xung quanh có không ít người vây xem.

Một đám người tới vây xem, Cố Nguyên vẫn cúi đầu thu dọn quần áo của mình.

Hai mươi năm trước cô đã bị khai báo xác nhận tử vong, giờ cô cái gì cũng không có, căn hộ cũng không còn là của cô, số dư còn lại trong thẻ ngân hàng có thể đã không còn, cô thở dài, hiện tại tài sản duy nhất còn lại của cô là cái vali này và 880 tệ.

Ban đầu cô có khoảng 1000 tệ, đi xe hết 120 tệ.

Còn 880 tệ cũng coi như còn không ít tiền, đầu tiên Cố Nguyên dự định sẽ đi tìm một căn phòng thuê tạm, sau đó lại nghĩ cách đi kiện, lấy lại căn hộ của mình.

Ngay vào lúc cô cất hơn 800 tệ của mình vào túi, Bành Tử Hàm ở bên cạnh phụt cười.