Chương 30

Cố Nguyên hậm hực nhìn những người khác: “Căn nhà này chính là của tôi, tôi nằm viện điều trị bệnh, bị họ làm giấy khai tử, còn bị lấy mất căn nhà của mình, tôi dựa vào cái gì không thể trở về? Nếu nhà của mấy người bị cướp đi, mấy người có cam chịu tặng cho người khác ở, còn mình thì lưu lạc đầu đường xó chợ không?”

Sau khi nghe cô nói xong những người xung quanh đều bối rối không phản bác lại được, một lát sau có một người đàn ông trung niên đột nhiên lên tiếng: “Cô nói không sai, nhưng mấy người cũng không thể trực tiếp phá cửa như thế được, nếu muốn đòi lại nhà, phải tuân thủ theo trình tự của pháp luật, cô phá cửa nhà như thế là không đúng.”

Vốn dĩ mọi người đều không phản bác lại, nhưng sau khi nghe người kia nói xong liền nhao nhao hùa theo: “Đúng vậy, đây là xã hội pháp chế, mọi việc đều phải tuân theo luật pháp.”

Đang nói chuyện, phía sau truyền tới tiếng bước chân, rất nhanh có mấy cảnh sát tới tách đám đông đang xem náo nhiệt ra: “Đã xảy ra chuyện gì? Có người phá cửa?”

Mọi người vừa thấy cảnh sát tới, đều vội vàng lùi lại phía sau, thậm chí có người bắt đầu chụp ảnh.

Cửa chống trộm mở ra, Cố Nguyệt đứng ở cửa, giọng nói the thé: “Cố Nguyên, là tao báo cảnh sát tới bắt mày, chúng mày là xã hội đen, dám đem người đến đập cửa nhà tao, mấy đồng chí cảnh sát, các anh nhanh bắt bọn họ lại, bọn họ đều là người xấu! Người cầm đầu kia kìa, hắn chính là người xấu!”

Người bà ta chỉ chính là Quý Kỳ Sâm.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Quý Kỳ Sâm, nhìn qua là biết người có tiền, khí thế uy vũ, gọi người tới phá cửa nhà người khác, bây giờ đã biết sợ chưa?

Quý Kỳ Sâm vẫn hờ hững, dáng vẻ lạnh lùng.

Cố Nguyên nhìn tình cảnh này, cũng có chút lo lắng, cô cẩn thận nhìn về phía Quý Kỳ Sâm, nhỏ giọng hỏi: “Con trai, làm sao bây giờ?”

Quý Kỳ Sâm nhíu mày, nhìn về phía cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, tôi có chuyện cần các anh hỗ trợ.”



Cảnh sát đương nhiên biết, đây chính là kẻ cầm đầu nhóm người phá cửa, nghiêm mặt giáo huấn: “Đây là nhà riêng, anh lại dẫn người tới đập cửa, là phạm pháp, có biết không hả?”

Quý Kỳ Sâm: “Vậy xin hỏi đồng chí cảnh sát, nếu chiếm nhà của người khác thì có phạm luật không?”

Cảnh sát gật đầu: “Đương nhiên.”

Quý Kỳ Sâm: “Vậy là tốt rồi, làm phiền các đồng chí cảnh sát giúp chúng tôi đuổi mấy kẻ chiếm nhà của người khác ra ngoài.”

Cố Nguyệt: Này là đang nói sảng sao??

Quần chúng vây xem: Đầu óc có vấn đề??

Cố Nguyên bất đắc dĩ, con trai ơi là con trai, sao có thể bảo người khác đuổi mình đi!

Cảnh sát ho khan: “Đồng chí này, nếu anh đã biết chiếm nhà của người khác là không đúng, vậy thì mời anh đi theo chúng tôi một chuyến, chúng ta cần điều tra.... ”

Nói được nửa câu, Quý Kỳ Sâm hờ hững nói: “Đồng chí cảnh sát, có thể anh đã hiểu nhầm ý của tôi, ý của tôi là nhờ các anh đuổi bọn họ đi.”

Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh, một lát sau, vợ chồng Cố Nguyệt và Bành Tử Hàm cười ha ha ha, cười đến đau bụng.

Cố Nguyệt: “Ôi trời, cậu không biết đây là nhà của tôi sao? Tôi có giấy tờ chứng nhận bất động sản này là của tôi, cậu cho rằng hiện tại vẫn là 20 năm trước sao? Cậu nói gì thế, đúng là cười chết mất!”

Hàng xóm xung quanh cũng cười theo, có người thấy buồn cười nhưng cũng có người cảm thấy thương cảm.



“Nếu muốn đòi lại nhà, vẫn nên tìm biện pháp khác, không thể cướp đoạt như vậy được?”

“Đều là người trẻ tuổi, không hiểu chuyện, nhà ở không phải nói muốn là được.”

Cố Nguyên cũng thấy hổ thẹn và bất đắc dĩ, giật nhẹ góc áo Quý Kỳ Sâm: “Kỳ Sâm, con cũng nói đây là xã hội pháp trị, con còn nói chúng ta phải giải quyết theo đúng pháp luật.”

Quý Kỳ Sâm nhìn thoáng quan mẹ mình, cô vì xấu hổ mà mặt đỏ bừng.

Anh nhướng mày, giọng nói hờ hững: “Đúng vậy, con đã nói là phải tuân theo quy định của pháp luật.”

Sau đó anh lấy ra giấy chứng nhận bất động sản màu hồng, bình tĩnh nói: “Mẹ, đây là giấy tờ bất động sản hôm nay mới lấy được, trên đó viết tên của mẹ.”

Cố Nguyên lập tức sững sờ, cô vội vàng cầm lấy giấy tờ bất động sản, nhanh chóng mở ra, chỉ thấy phía trên viết chủ sở hữu là Cố Nguyên, phía dưới là địa chỉ nhà được đăng ký, đằng sau còn sơ đồ căn nhà và điện tích.

Cô hoàn hồn lại, lấy lại bình tĩnh, mừng rỡ hỏi: “Là thật sao? Nhà là của mẹ?”

Quý Kỳ Sâm ngước mắt, ánh mắt đảo qua dáng vẻ ngơ ngác của cảnh sát, cùng với đám đống đang vây xem cũng kinh ngạc không kém, cuối cùng nhìn về phía cả nhà Cố Nguyệt vẻ mặt mơ hồ giống như không nghe hiểu.

Quý Kỳ Sâm chậm rãi nói: “Giấy tờ chứng nhận bất động sản đương nhiên là thật, căn nhà này trên phương diện pháp luật một lần nữa trả lại cho Cố Nguyên.”

Sở dĩ anh chậm chạp không nói ra, chính là muốn hàng xóm xung quanh, cùng với cả nhà Cố Nguyệt khắc sâu nhớ kỹ, chiếm lấy nhà của người khác, phải trả cái giá thật lớn.