Chương 25

Đầu bếp nhà Quý Kỳ Sâm từng là bếp trưởng của nhà hàng Michelin, được Quý Chấn Thiên dùng lương cao mời về. Quý Kỳ Sâm cũng không quá hứng thú đối với món ăn, bếp trưởng vẫn luôn tiếc hận không có chỗ cho mình thể hiện tài năng, nhưng do tiền lương kếch xù của nhà họ Quý quá mức hấp dẫn nên ông vẫn luôn đấu tranh giữa đam mê và tiền lương.

Khó lắm mới xuất hiện một Cố Nguyên thích đồ ăn ông làm, nhìn dáng vẻ hưởng thụ của cô, bếp trưởng vô cùng phấn khởi, đem toàn bộ tinh lực của mình nấu ra những món ăn thật hoàn mỹ cho Cố Nguyên.

Bữa cơm này Cố Nguyên ăn đến no căng cả bụng, hai mắt đều lấp lánh ánh sao cho thấy cô rất thỏa mãn.

Phòng khách lớn của Quý gia lúc hoàng hôn, toàn bộ rèm cửa được kéo lên, ánh nắng hoàng hôn xuyên qua cửa sổ hình thoi chiếu vào trong phòng, chiếu lên phòng khách tĩnh mịch xa hoa, phòng khách lúc này nhuộm màu cam nhạt.

Quý Kỳ Sâm ngồi trên ghế gỗ lim, nhìn mẹ mình đang lười biếng nằm trên sô pha, có lẽ đây là lần đầu tiên anh cảm thấy không khí trong phòng khách không còn giống trước kia.

Là điểm nào đã thay đổi?

Là có hơi thở của gia đình sao?

Quý Kỳ Sâm rũ mắt, ánh mắt dừng trên màn hình laptop, trên đó đang hiện lên phương án của bộ phận quan hệ công chúng khẩn cấp đề ra.

AK là tập đoàn lâu đời, là tài phiệt giàu có top 10 thế giới đương nhiên sẽ có bộ phận quan hệ công chúng chuyên nghiệp, bộ phận quan hệ công chúng bọn họ mà ra trận, hot search ngay lập tức được đè xuống, tin tức về Lục Chi Khiêm đều biến mất.

Quý Kỳ Sâm lạnh nhạt đọc lướt qua tóm tắt cá nhân của Lục Chi Khiêm, khi nhìn tới câu không từ bỏ bạn gái bị bệnh nan y, trong ánh mắt toát ra sự âm trầm lạnh lùng.

Anh đương nhiên biết, trong 25 năm Cố Nguyên ngủ say, ngoại trừ anh cùng vài người khác tới thăm mẹ thì không hề thấy người bạn trai cũ này.

Trước khi mẹ rơi vào giấc ngủ say, người bạn trai cũ này đã thông đồng với nữ nhân khác, là con gái của một đạo diễn, chỉ là sau này đạo diễn kia cũng không cho anh tài nguyên gì.



"Mẹ muốn xử lý thế nào?" Quý Kỳ Sâm đột nhiên lên tiếng.

"Hả?" Cố Nguyên đang híp mắt thoải mái phơi mình trong ánh chiều hoàng hôn và cảm thụ dư vị của mỹ thực, nghe vậy thì có chút sửng sốt.

"Lục Chi Khiêm." Quý Kỳ Sâm nói ngắn gọn.

"À, anh ta hả…" Cố Nguyên duỗi người.

Đúng là vừa rồi cố rất tức giận, nhưng sau khi thỏa mãn ăn xong bữa tối, cô không còn thấy tức giận nữa, mà tức giận cũng đâu được gì, dù sao cô vẫn được ăn mỹ thực, được hưởng thụ sự phụng dưỡng của con trai hiếu thảo, vẫn sở hữu làn da thanh xuân mềm mại.

Hơn nữa, người té xỉu cũng không phải cô.

"Mặc kệ anh đi!" Cố Nguyên cảm thấy những chuyện đó không liên quan gì đến cô.

"Mẹ ——" Vẻ mặt Quý Kỳ Sâm hơi trầm xuống.

"Hả? Sao vậy?" Ăn nhờ ở đậu, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*, Cố Nguyên lập tức cảm giác được biểu cảm này của con trai không đúng lắm?

*Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (拿人手短, 吃人嘴短): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.

Có ý gì đây? Không muốn phụng dưỡng cô nữa sao?

"Vừa rồi là ai nói muốn đánh chết Lục Chi Khiêm?" Quý Kỳ Sâm nhắc nhở cô.

"Không phải con nói đánh chết người là phạm pháp sao?" Cố Nguyên bất đắc nắm nắm hai tay.



"Không thể đánh chết anh ta, nhưng có thể khiến cho anh ta sống không dễ chịu." Quý Kỳ Sâm chỉ dẫn cô.

"À......" Cố Nguyên như suy nghĩ ra gì đó, một lát sau nói: "Vậy đánh anh để anh vào bệnh viện thêm lần nữa?"

"Đây là xã hội pháp trị, chúng ta nên dùng thủ đoạn hợp pháp." Quý Kỳ Sâm gõ nhẹ đầu ngón tay lên tay dựa trên ghế gỗ lim.

"À......" Cố Nguyên suy nghĩ sâu xa: "Chúng ta có thể ——"

Mắt cô sáng lên, chờ mong nhìn Quý Kỳ Sâm.

Ánh mắt Quý Kỳ Sâm hiện lên sự hài lòng.

Xem ra mẹ vẫn rất thông minh, nói một chút đã hiểu rồi.

Cố Nguyên nắm chặt tay lại, lớn tiếng nói: "Chúng ta có thể mắng anh ta, mắng chết anh ta!"

Ngón tay thon dài của Quý Kỳ Sâm đang gõ nhịp nhịp trên tay dựa ghế gỗ lim bỗng cứng lại, bất động một lúc lâu.

Qua một lúc lâu sau, anh nhìn qua mẹ mình, vô cùng ảo não nói: "Mẹ à, đối phó với loại người như anh ta, chúng ta có thể dùng thủ đoạn tốt hơn."

Cố Nguyên trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn con trai mình.

Đôi môi hoàn mỹ của con trai khẽ mở, nói ra bốn chữ: "Không đánh mà thắng."