Chương 23

Lăn lộn cả ngày, Cố Nguyên xác thật có chút mệt, hơn nữa thân thể này của cô sau hơn 20 năm ngủ say hình như vẫn chưa phục hồi hoàn toàn nên cô lập tức gật đầu lia lịa.

Sau khi gật đầu, cô nhìn qua con trai mình, đột nhiên nhớ tới một việc.

Quý Kỳ Sâm cảm nhận được ánh mắt mẹ nhìn mình có chút hàm ý, tựa như có điều mong muốn.

Quý Kỳ Sâm nhướng mày: "Mẹ?"

Cố Nguyên cười khẽ, mang theo dáng vẻ lấy lòng: "Kỳ Sâm, cái kia......"

Quý Kỳ Sâm nói ngắn gọn: "Mẹ nói đi."

Cố Nguyên cười cười: "Trên xe có chút nhàm chán, con cho mẹ mượn điện thoại chơi game một tí."

Ngay lúc quản gia Tư Mã ngồi phía trước đang định quay xuống nhân cơ hội xin chỉ thị về vấn đề mua xe ở biệt thự.

Ông còn chưa kịp mở miệng liền nghe thấy một câu này của Cố Nguyên, nhất thời hoảng sợ xém chút là ngã từ trên ghế xuống.

Điện thoại của thiếu gia, là điện thoại của thiếu gia đó!

Trong thời đại công nghệ thông tin, điện thoại đồng nghĩa với thông tin, cũng là tư liệu, người bình thường sẽ không dễ dàng đưa điện thoại của mình cho người khác mượn huống hồ còn là điện thoại của thiếu gia.

Vì sao ư?

Đầu tiên, thiếu gia là tổng giám đốc tập đoàn AK, điện thoại tất nhiên có rất nhiều bí mật thương nghiệp.

Thứ hai, thiếu gia là người mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, đừng nói đến điện thoại, ngay biệt thự cũng rất ít bạn bè có thể đến chơi.

Tính cách thiếu gia vốn dĩ đã như vậy, thế mà Cố tiểu thư lại mở miệng mượn điện thoại, hơn nữa nghe giọng điệu kia cứ như trước đó đã từng được cho mượn điện thoại chơi rồi?

Quản gia Tư Mã tuy rằng chỉ là một quản gia trong nhà, nhưng lại là tiến sĩ quản lý gia đình chuyện nghiệp tại trường học nổi tiếng nước ngoài là Thường Thanh Đằng. Xuất thân gia đình hạng tốt, còn có nhiều năm làm việc ở nhà họ Quý, đối với hơi thở quý tộc toát ra từ trong xương cốt của Quý Kỳ Sâm nắm rõ như lòng bàn tay.

Quý Kỳ Sâm tuyệt đối sẽ không có khả năng cho người khác mượn điện thoại của mình, ngay cả ba ruột cũng không được!

Thế nhưng hiện tại Cố Nguyên lại dám hỏi mượn?



Trán ông giật giật, cả người cứng đơ, im lặng lén nghe thiếu gia trả lời.

Sẽ tức giận? Sẽ khinh thường hay là sẽ...?

Ngay lúc này, Quản gia Tư Mã nghe được câu trả lời của thiếu gia: "Đây"

Chỉ vỏn vẹn một chữ.

Thế nhưng không rõ từ đâu mà ông lại nghe ra được trong lời nói có một chút bao dung.

Quản gia Tư Mã:!!!

Đến lúc này ông mới bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến suy đoán của dì Tôn.

Thiếu gia đang yêu, đang rơi vào lưới tình?

Thiếu gia hình như không còn là thiếu gia của trước kia nữa.

Ngay lúc này ông còn nghe thấy giọng nói buồn bực của Cố Nguyên.

"Ối, đây là gì thế?"

"Làm sao để mở được cái này?"

"A, con nghĩ sao về cái này?"

Mà thiếu gia của ông, người lãnh đạo lạnh lùng của tập đoàn AK giàu có top 10 thế giới, lại hơi nghiêng mình cầm lấy điện thoại, ân cần dạy Cố tiểu thư cách dùng điện thoại.

"Đây là Weibo, hầu hết mọi người phát thông báo Weibo ở đây, phía dưới có bình luận."

"À, à, mẹ hiểu rồi, cái này giống với BBS* trước kia!"

*BBS: là Hệ thống Ban Bulletin (BBS). Một hệ thống bảng thông báo (BBS) đề cập đến các cộng đồng trực tuyến dựa trên văn bản mà người dùng có thể đăng nhập vào qua Internet sử dụng phần mềm chuyên dụng.



"Đây là Wechat có thể dùng liên hệ với nhau, có thể thêm bạn bè."

"Đây chẳng phải là QQ đó sao? Trước đây mẹ cũng từng dùng qua QQ, còn có không ít bạn tốt!"

"Đây là trình duyệt web, có thể xem các dạng tin tức khác nhau."

Nhờ có Quý Kỳ Sâm chỉ dẫn, rất nhanh Cố Nguyên đã quen thuộc với mấy app trên điện thoại, bây giờ cô không còn hứng thú lắm với mấy cái trò chơi kia nữa, điện thoại có thể lên mạng mọi lúc, cũng có thể nói chuyện phiếm mọi nơi.

Không giống trước kia muốn lên mạng phải đến quán net, lại còn rất đắt.

Lúc này đang là giờ tan làm, có chút tắc đường, nhưng xe Maybach vẫn thong thả chạy, Cố Nguyên thoải mái dựa vào ghế chơi vô cùng vui vẻ.

"Wow, còn có thể tùy tiện xem tin tức!"

"Kỳ Sâm con coi cái này nè, vậy mà muốn tìm gì cũng đều tìm được!"

"Còn đây nữa, có thể tra bản đồ, tìm khách sạn!"

Quản gia Tư Mã ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ, vẻ mặt nghiêm túc.

Não bộ ông gần như đã chết lặng, rốt cuộc cậu chủ đã uống phải thuốc mê gì mà có thể chịu đựng được Cố tiểu thư? Rốt cuộc cậu chủ yêu Cố tiểu thư đến mức nào mới có thể nuông chiều cô tới như vậy? Rốt cuộc vị Cố tiểu thư này từ chỗ nào chui lên mà ngay cả điện thoại cũng chưa từng dùng qua?

Từ lúc nào mà Thiếu gia đã biết yêu, saocó thể tùy tiện đưa điện thoại cá nhân cho đối phương chơi?

Mà ngay lúc quản gia Tư Mã đang căng não suy nghĩ thì lại nghe được Cố Nguyên đột nhiên nói: "Aa, Kỳ Sâm, đây là kẻ lừa đảo à? Hay là virut? Tự nhiên nhảy ra."

Sau đó ông lại nghe được Cố Nguyên đọc một câu: "Dự án của Thế Thiên cơ bản đã được định xong, trước mắt là 148.3 triệu..."

Tim quản gia Tư Mã giật một cái, xém chút nữa là bị sặc nước miếng.

Đó là bí mật thương nghiệp, bí mật thương nghiệp!! Cố tiểu thư à, cô có hiểu không vậy!

Mà thiếu gia vốn làm việc có nề nếp, với bất kỳ ai cũng là dáng vẻ lạnh lùng vô cảm, thế mà cầm lấy điện thoại xem rồi thuận miệng giải thích cho Cố tiểu thư: "Đây là tin nhắn của Wechat."

Cứ như dự án thu mua trị giá 148.3 triệu không cần phải giữ bí mật!