Sau khi Cố Nguyên đi ra khỏi phòng, liền thấy hối hận.
Cô phát hiện biệt thự này rất rất lớn, một tầng có nhiều phòng, ngoài hành lang còn có sô pha nhìn chẳng khác gì bản thân đang đi vào mê cung.
Đi mấy vòng cuối cùng cũng tìm được cầu thang, cô nhanh chóng đi lên lầu 3.
Tới lầu 3 rồi, mới nhớ tới cô căn bản không biết Quý Kỳ Sâm ở phòng nào.
Sớm biết vậy vừa rồi cô nên hỏi dì Tôn trước, hoặc là đi xuống lầu tìm hỏi quản gia mới đúng.
Cô đi quanh một vòng, đi tới nỗi đầu cô cũng xoay vòng vòng, cô thở dài suy nghĩ có lẽ cô nên quay trở lại phòng mình thì hơn.
Ngay lúc này, cửa mở ra từ phòng bên cạnh.
Quý Kỳ Sâm đứng ở cửa phòng. Thân hình hoàn mỹ, hắn mặc áo sơ mi màu lam cùng với quần dài tơ lụa, nhìn đơn giản nhưng có cảm giác thoải mái, không còn cảm giác lạnh lùng như ban ngày.
Hắn nhìn cô: "Làm sao vậy mẹ?"
Cố Nguyên đang đắm chìm trong tuyệt vọng lại nhìn thấy Quý Kỳ Sâm, giống như nhìn thấy được cứu tinh, cô nhanh chóng đi qua: "Kỳ Sâm, gặp được con thật tốt quá!"
Quý Kỳ Sâm: "Vâng?"
Cố Nguyên thật sự muốn khóc, nhưng nghĩ đến đang đứng trước mặt con trai, bản thân cô vẫn nên giữ gìn hình tượng một chút, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lấy lại dáng vẻ một người mẹ từ ái, cười nói: "Không có gì, chỉ là thấy hơi nhàm chán, định tìm con nói chuyện một chút. Có điều nghĩ lại, giờ này chắc con đi ngủ rồi, không ngờ con vẫn chưa đi ngủ."
Quý Kỳ Sâm nhướng mày, mẹ vậy mà lại tới tìm mình.
Giọng nói êm dịu nhẹ nhàng, rõ ràng khuôn mặt rất non nớt còn mang theo dáng vẻ của thiếu nữ, lại cứ thích tỏ ra dáng vẻ của ông cụ non.
Quý Kỳ Sâm rũ mắt, nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi con ở phòng sách, nếu mẹ không ngủ được có thể vào ngồi một chút đi."
Cố Nguyên vội vàng gật đầu: "Được được."
Nếu con trai đã không từ chối tâm sự cùng mẹ già, Cố Nguyên đương nhiên liền thuận theo.
Theo con trai vào phòng sách, Cố Nguyên nhìn xung quanh quan sát một chút phòng sách đầy hơi thở hiện đại.
"Tivi sao lại lớn như vậy?" Cô không biết được thứ treo trên tường là gì, nhìn khá giống tivi lớn treo trên tường, nhưng lại có chút giống màn che trong rạp phim.
Quý Kỳ Sâm: "Đây là màn hình."
Cố Nguyên: "À."
Khi nói chuyện, cô tò mò đánh giá thiết bị điện tử bên cạnh.
Quý Kỳ Sâm chỉ đại khái vài thứ rồi nói chức năng cơ bản, Cố Nguyên nghe xong thì ngạc nhiên không thôi.
25 năm, khoa học kỹ thuật đổi mới từng ngày, không ngờ sinh hoạt của mọi người đã thay đổi nhiều tới như vậy!
Nghĩ tới đây, cô liền nhớ đến cái tivi nhỏ con trai từng cho cô xem qua, thứ này hình như rất hữu dụng, hầu như mỗi người đều có?
Quý Kỳ Sâm thấy Cố Nguyên mắt hướng nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn, nhẹ giọng nói: "Đây là điện thoại."
Cố Nguyên: "Mỗi người đều có một cái?"
Quý Kỳ Sâm: "Đúng vậy, điện thoại có thể gọi điện, có thể lên mạng, cũng có thể tìm kiếm đủ loại tin tức."
Nói xong, Quý Kỳ Sâm cầm lấy di động, phổ cập đơn giản kiến thức khoa học cho cô.
Lúc ngón tay thon dài của hắn linh hoạt di chuyển, Cố Nguyên đột nhiên nhìn thấy một icon rất đáng yêu: "Đó là cái gì? Đó là cái gì!"
Quý Kỳ Sâm trầm mặc một lát.
Cố Nguyên hai mắt tỏa sáng, không có ý định bỏ qua đề tài này: "Trông rất thú vị đó."
Huyệt thái dương của Quý Kỳ Sâm giật một cái, hơi hơi mím môi, anh vẫn lướt về lại màn hình ban nãy, từ tốn nói: "Đây là biểu tượng trò chơi của điện thoại."
Điện thoại hắn đang cầm là sản phẩm mới nhất của hãng cao cấp nào đó, chức năng rất tốt, đầy đủ hết các tiện ích thông dụng, mọi tiêu chí đều đặc biệt xuất sắc, nhưng vì vừa đúng lúc công ty nhãn hiệu này cho ra game mới, nên đã thêm trò chơi vào ứng dụng mặc định trên điện thoại.
Đối với game trên điện thoại Quý Kỳ Sâm không có hứng thú gì, chỉ sử dụng những ứng dụng cần thiết, cũng không quá để ý đến sự tồn tại của trò chơi này.
Chỉ là không nghĩ tới, trên điện thoại chỉ có một trò chơi duy nhất, vậy mà bị Cố Nguyên tinh mắt nhìn thấy.
Cố Nguyên thấy khá ngạc nhiên: "Chức năng của điện thoại cũng rất nhiều nha, còn có thể chơi trò chơi nữa!"
Quý Kỳ Sâm ngước mắt nhìn qua.
Tuy Cố Nguyên đã nỗ lực giả bộ không để ý lắm, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm trò chơi trên điện thoại, không hề chớp mắt.
Quý Kỳ Sâm trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng cam chịu số phận lần đầu trong đời mở game kia ra: "Mẹ có thể chơi một chút."
Cố Nguyên nhích đến quan sát điện thoại, tò mò nhìn Quý Kỳ Sâm nhấn vài cái: "Ôi, đây không phải là máy chơi game trước kia sao?"
Máy chơi game?
Quý Kỳ Sâm bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Cố Nguyên một cái, đúng, có thể làm máy chơi game.
Sau vài lần Kỳ Sâm thăm dò nhấn thử, Cố Nguyên đã nhìn ra cách chơi, nhanh chóng cầm lấy điện thoại, hưng phấn nhấn nhấn chơi game, trong game là một con mèo nhỏ, có thể chọc mèo, cho mèo ăn, còn có thể đưa mèo đi tham gia thi đấu, sau khi Cố Nguyên quen thuộc trò chơi này rồi liền chơi vô cùng sung sướиɠ.
Quý Kỳ Sâm nhìn mẹ mình trầm mê trong game, bất đắc dĩ nhướng mày:
"Con còn có việc gấp, mẹ cứ chơi đi, cần gì cứ gọi con."