Chương 14

Trong lòng dì Tôn xuất hiện đủ loại cảm xúc, trời xanh có mắt, thiếu gia đây là đã động tâm, cuối cùng cũng muốn yêu đương rồi?

Đây đúng là chuyện vui!!

Lại nhìn về phía cô gái, dì Tôn càng nhìn càng vừa lòng, lớn lên thật xinh đẹp, so với minh tinh trên TV cũng không hề kém chút nào, quan trọng là khuôn mặt này lại có vài nét giống với thiếu gia nhà mình, chẳng lẽ đây chính là có nét phu thê truyền thuyết?

Dì Tôn nhìn Cố Nguyên cười vui vẻ, quyết định thay thiếu gia nhà mình nói nhiều lời hay: "Cố tiểu thư, chắc cháu không biết, thiếu gia nhà dì tuy rằng bề ngoài nhìn thì lạnh lùng, không thích phản ứng lại người khác, nhưng thật ra là người tốt bụng, thiện lương, là một đứa trẻ hiếu thảo!"

Cố Nguyên vội gật đầu: "Đúng vậy, thằng bé là người hiếu thảo."

Không phải do cô sinh ra, cũng không nuôi dưỡng được một ngày, thế nhưng lại hiếu thảo với cô như vậy, thật cảm động, đây đúng là con trai mà nhà ai cũng muốn có.

Dì Tôn rất vừa lòng khi Cố Nguyên có thể thấy được điểm này, có điều dì vẫn tiếp tục nói điểm tốt của thiếu gia nhà mình: "Đừng nhìn thiếu gia nhà dì sinh ra trong gia đình hào môn, thật ra là một đứa nhỏ đáng thương, từ nhỏ đã không có mẹ ở bên cạnh, tiên sinh nhà dì lại suốt ngày đi khắp nơi, trong mắt chỉ có sự nghiệp, căn bản không có nhiều thời gian dành cho thiếu gia, khi còn nhỏ cậu ấy rất cô đơn, là một đứa trẻ đáng thương."

Cố Nguyên: "......"

Đột nhiên cô có cảm giác đau lòng, xem ra khi còn nhỏ con trai cũng không dễ dàng gì.

Dì Tôn đương nhiên thấy được sự đồng tình trong mắt Cố Nguyên, lập tức thấy vui mừng, xem ra có hi vọng, có triển vọng! Một người phụ nữ bắt đầu đau lòng cho một người đàn ông, khả năng này không nhầm thì chính là đã động tâm.

Dì Tôn tiếp tục đốt thêm ít lửa: "Thiếu gia nhà dì từ nhỏ đã thông minh, so với người bình thường thì xuất sắc hơn nhiều, mới mười mấy tuổi đã học tại trường đại học nổi tiếng là Thường Thanh Đằng, không đến hai mươi tuổi đã đến công ty giúp đỡ tiên sinh chủ trì công việc, thật sự không thể so sánh với người thường, chỉ tiếc là quá ưu tú, người phụ nữ bình thường thiếu gia không để ý tới, cháu nhìn đi, thằng bé năm nay đã 23 tuổi rồi, thế nhưng đến bây giờ tới một người bạn gái cũng chưa từng có!"

Nói tới đây, dì Tôn thở dài: "Tiên sinh thì mỗi ngày thay một bạn gái, thiếu gia thật đáng thương, cũng không biết bị làm sao, vậy mà lại không muốn tìm bạn gái? Cháu nói xem, thằng bé tại sao lại ngay cả một bạn gái cũng không có? Thật sự khiến người ta sốt ruột mà!"

Cố Nguyên nghe xong, cũng có một chút lo lắng.

Tuy rằng cô mới hai mươi tuổi, nếu như có ai thúc giục cô tìm bạn trai, kết hôn sinh con, cô chắc chắn sẽ mặc kệ cho qua, nhưng đây là con trai cô!

Nếu là con trai mình, đương nhiên sẽ cảm thấy lo lắng.



Cô nhíu lông mày, vẻ mặt đầy lo lắng hỏi: "Vì sao lại không có bạn gái? Thằng bé không thích người phụ nữ? Chẳng lẽ là thích nam nhân?"

Dì Tôn nhanh chóng lắc đầu, xua tay: "Sao có thể! Thiếu gia nhà dì đương nhiên là thích người phụ nữ, chỉ là công việc nhiều, lại còn là người cuồng công việc, hơn nữa, đây không phải là do không gặp được người thích hợp sao?"

Thời điểm dì nói tới đây, lại cười rộ lên, lòng đầy chờ mong nhìn qua Cố Nguyên: "Gặp được người thích hợp, vừa ý, thiếu gia sẽ trở nên cẩn thận, chu đáo, còn sẽ…"

Cố Nguyên lập tức thấy đau đầu, cô nghĩ đến suy đoán của dì Tôn, da đầu tê dại, nhanh chóng ngăn lại: "Dừng!"

Dì Tôn thấy Cố Nguyên đột nhiên nghiêm túc ngăn mình lại như vậy thì có chút bất ngờ, vội vàng im lặng.

Cố Nguyên nhìn dì Tôn, nghiêm túc nói: "Dì Tôn, hy vọng dì không hiểu lầm, cháu và thiếu gia nhà dì là quan hệ bạn bè bình thường đến không thể bình thường hơn, cũng không phải là mối quan hệ như dì nghĩ, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, bằng không cháu và thiếu gia nhà dì sẽ rất xấu hổ."

Dì Tôn đương nhiên là không tin, có điều vì để trấn an Cố Nguyên, dì vẫn nói: "Cố tiểu thư, cháu yên tâm, dì hiểu, dì hiểu rất rõ."

Nhưng Cố Nguyên lại cảm thấy dì Tôn không hiểu gì hết!

Rốt cuộc cũng chịu được tới lúc dì Tôn rời đi, Cố Nguyên ngồi ở đầu giường, muốn nằm xuống tiếp tục hưởng thụ cuộc sống, nhưng lại có chút không yên tâm.

Lời dì Tôn nói cứ văng vẳng bên tai cô.

Con trai cực phẩm cứ thế rơi xuống trước mặt cô, chẳng khác gì miếng bánh từ trên trời xuống, lại còn hiếu thảo chu đáo, vô cùng tốt.

Chỉ là biết được khi còn nhỏ con trai đáng thương như vậy.

Cố Nguyên bắt đầu suy ngẫm, là một người mẹ, cô cũng không nên chỉ biết nhận lấy thứ tốt, cũng nên cho đi một chút tình thương đúng không?

Nghĩ đến đây, cô không đi ngủ mà quyết định đi lầu 3 tìm con trai, cùng con trai tâm sự một chút.