Chương 10

Cơm nước xong xuôi, Quý Kỳ Sâm hỏi dự định của Cố Nguyên: "Căn hộ có thể lấy về nhưng cần chờ hai ngày, vậy hiện tại mẹ có chỗ ở chưa?"

Một câu này của Quý Kỳ Sâm đã nói tới vấn đề Cố Nguyên đang lo lắng.

Ngoài căn hộ kia cô chẳng có chỗ nào để ở.

Về phần bạn bè, thân thích… người thân của cô chính là bà ngoại mà bà thì đã qua đời, còn họ hàng đã không liên hệ hơn 25 năm nên khó mà liên lạc được, còn bạn bè? Cố Nguyên có chút mờ mịt.

Lúc trước khi cô thi đậu vào Học viện điện ảnh được hơn một năm thì gặp phải bệnh nan y, cũng không có liên lạc gì với bạn bè, người duy nhất ở bên cạnh chỉ có bạn trai cô là Lục Chi Khiêm. Nhớ tới Lục Chi Khiêm, lông mày Cố Nguyên khẽ nhíu lại, có chút sầu nói: "Mẹ không có chỗ ở, dự định trước tiên là thuê tạm một căn phòng để ở, chờ lấy lại được căn hộ là ổn rồi."

Quý Kỳ Sâm gật đầu, dò hỏi: "Mẹ, vậy mẹ…"

Mặc dù hai người cùng chung một huyết thống là mối quan hệ thân thiết nhất trên đời, nhưng dù gì hai người cũng mới gặp nhau, Quý Kỳ Sâm cân nhắc xem nên nói thế nào để không đυ.ng đến lòng tự trọng của Cố Nguyên: "Về phương diện tài chính mẹ vẫn ổn chứ?"

Cố Nguyên vội gật đầu: "Tiền? Mẹ không thiếu tiền, mẹ vẫn còn không ít tiền! không sao vẫn đủ để thuê nhà!"

Tuy cô bị tên tài xế lòng dạ nham hiểm lừa mất 120 tệ nhưng cô vẫn còn 880 tệ, số tiền này vẫn đủ để thuê một căn phòng ở tạm và duy trì sinh hoạt trong vài ngày.

Quý Kỳ Sâm nhướng mày, cảm thấy có chút nghi hoặc.

Cố Nguyên dùng bữa xong, lau lau miệng, bày ra phong thái của trưởng bối, hào phóng nói: "Bữa cơm này vẫn nên để mẹ mời đi, lần đầu tiên hai mẹ con gặp mặt, để mẹ mời con bữa cơm này, con đừng khách sáo nhé!"

Đúng lúc có phục vụ đi tới, cô liền nói: "Tính tiền tính tiền."

Quý Kỳ Sâm đang muốn ngăn cản, nhưng người phục vụ đã lễ phép đưa hóa đơn đưa đến trước mặt Cố Nguyên.

Cố Nguyên nghiêng đầu nhìn Quý Kỳ Sâm cười: "Cứ để mẹ mời là được, nói thế nào thì mẹ cũng là trưởng bối…"

Nói được một nửa, giọng của cô bị kẹt lại.

Cô nhìn thấy hóa đơn.



Giây phút nhìn thấy con số trên hóa đơn kia, cô cảm thấy bản thân không ổn lắm.

Này này này, sao có thể đắt như vậy được?

Chỉ là một bữa cơm mà thôi, chẳng khác nào muốn mạng người ta??

Với số tiền 880 tệ của cô còn lâu mới có thể đủ!!!

Cố Nguyên vừa khϊếp sợ vừa xấu hổ, khuôn mặt hoang mang không thể hiểu nổi, chỗ này lừa người sao? sao có thể đắt như vậy được?!

Quý Kỳ Sâm lấy thẻ tín dụng ra: "Mẹ à, sao có thể để mẹ thanh toán được, cứ để con thanh toán."

Cố Nguyên cũng không tranh với con trai.

Đắt như vậy, cô có muốn tranh đi thanh toán cũng không tranh được, bán cô đi cũng không đủ tiền cho bữa ăn này.

Thời điểm Cố Nguyên đi ra khỏi nhà hàng, chân như không còn sức.

Một lần nữa ngồi ở trên xe Rolls-Royce, Cố Nguyên thở dài nói với con trai: "Đúng là lòng người khác xưa*, đi xe thì bị tài xế lừa tiền, đến nhà hàng ăn cơm cũng bị lừa tiền, khắp nơi đều là thành phần lừa người!"

*Lòng người lại khác xưa (人心不古): một thành ngữ của Trung Quốc. Ý nghĩa là lòng người gian trá, bạc bẽo, không được phúc hậu chất phác như người ngày xưa.

Quý Kỳ Sâm có chút không hiểu nói: "Lừa người?"

Cố Nguyên nghĩ đến những gì mình đã trải qua, nghĩ lại rồi kể khổ với con trai: "Mẹ bắt taxi đi từ sân bay đến chung cư thế nhưng bị lừa tận 120 tệ, 120 tệ đó! Trước kia phí sinh hoạt một tháng cũng chỉ có 100 tệ, còn có bữa ăn hôm nay lại càng đáng sợ, thật quá đáng sợ, sau này nhất định đừng tới đây ăn cơm nữa!"

Khóe miệng Quý Kỳ Sâm run rẩy.

Anh liếc nhìn dáng vẻ ảo não của Cố Nguyên, yên lặng ước lượng mức chi tiêu và giá cả của 25 năm trước, suy nghĩ một lúc, đại khái cũng hiểu ra được vì sao Cố Nguyên lại tức giận đến vậy.

25 năm, kinh tế không ngừng phát triển, nhìn giá cả hiện tại trong lòng chắc hẳn rất ngạc nhiên.

Bây giờ có lẽ hắn hiểu được câu "Mẹ có tiền" của Cố Nguyên là như thế nào rồi.



Hắn quyết định không hỏi ý kiến của mẹ, nhỏ giọng nói: "Mẹ, con kiến nghị mẹ không cần phải thuê phòng ở tạm nữa, căn hộ kia qua vài ngày là có thể lấy về được, chờ vài ngày mà phải đi thuê phòng thì hơi lãng phí, mẹ có thể…"

Hắn đề nghị nói: "Mẹ có thể tới chỗ con ở tạm vài ngày cũng được."

Cố Nguyên nghe xong, đương nhiên thấy ngượng ngùng, con trai đã lớn như vậy, đừng nói đến nuôi dưỡng, đến sinh ra cũng không phải cô tự mình sinh, chỉ là cống hiến một quả trứng, hiện tại lại được con trai phụng dưỡng sao? Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được!

Cô liếc nhìn trộm con trai, có chút hổ thẹn mà nhỏ giọng nói: "Không cần đâu, mẹ có thể thuê tạm một phòng để ở."

Cô còn đang suy nghĩ đến chuyện đi học ở Học viện Điện ảnh lúc trước, không biết đã qua nhiều năm như vậy rồi cô còn có thể đi học được không, nếu có thể, cô muốn đi học lại, chẳng những không cần nộp học phí, mỗi tháng còn có tiền trợ cấp.

Quý Kỳ Sâm im lặng nhìn Cố Nguyên, nhắc nhở cô: "Mẹ, mẹ có biết thuê một căn phòng bình thường một tháng cần bao nhiêu không?"

Cố Nguyên nghe ra được ý tứ của con trai, trong lòng có chút nghi ngờ, chẳng lẽ đến cả giá thuê phòng cũng đắt cắt cổ?

Quý Kỳ Sâm yên lặng lấy di động ra, lướt lướt tìm kiếm, đưa di động đến trước mặt Cố Nguyên.

Cố Nguyên đã từng nhìn thấy có người cầm vật có chứa hình ảnh thu nhỏ như tivi lướt lên lướt xuống, trên máy bay cũng thấy quá, trong lòng cô vô cùng tò mò nhưng nét mặt vẫn rất bình tĩnh, cầm lấy di động xem: "Để mẹ xem xem."

Cô vừa cầm lấy xem, hình ảnh lại không còn nữa.

Lập tức hoảng sợ: "Hỏng rồi?"

Quý Kỳ Sâm vươn ngón tay thấy rõ khớp xương qua, linh hoạt nhấn vài cái, hình ảnh đã xuất hiện trở lại.

Cố Nguyên trong lòng vô cùng kinh ngạc cảm thán đối với đồ vật công nghệ cao lại thần kỳ này, nhưng bên ngoài vẫn làm bộ bình tĩnh nhìn xem.

Chỉ thấy trong hình liệt kê giá thuê nhà gần đây, vừa xem đã hiểu ra.

Giá cả quá đắt rồi, đắt đến mức Cố Nguyên khó lòng chấp nhận nổi.

Cố Nguyên trợn tròn mắt nhìn, hai chân mềm nhũn, miệng mấp máy, không tin nổi hỏi: "Đắt như vậy sao?"