Cúi đầu cầm tấm thẻ có ghi tên khách sạn trên đó, cuối cùng hắn cũng nhớ ra thủ lĩnh của Quân đội Mùa đông có họ Tả.
Trước khi rời đi, Khương Hồng ân cần nhắc nhở:“Trong Học viện Quân sự thứ nhất, ngoài Omega ra, chỉ có những Alpha vô dụng mới sử dụng miếng dán chống tràn pheromone.”
Yến Nhan: "..."
Bên đó, Đinh Vô Minh cuối cùng cũng đăng ký xong vào ban Kỷ luật, khi đi tới, thấy Yến Nhan vẫn ở nguyên chỗ cũ, anh đi tới hỏi:“Yến Nhan, tớ đăng ký xong rồi, cậu đang cầm cái gì vậy?"
“Là thẻ khách sạn." Yến Nhan cất tấm thẻ đi, quay người không biết xấu hổ cầm một đĩa bánh ngọt nếm thử, sau đó cùng Đinh Vô Minh rời đi.
Tả Lạc Hoàn và Khương Hồng chưa đi được bao xa thì gặp Quý Nguyệt Chi. Anh vẫn ăn mặc chỉnh tề như ngày thường, nút trên cùng của bộ quân phục luôn được cài cẩn thận.
"Cô muốn chiến thắng lực lượng riêng tư trước khi tốt nghiệp?" Quý Nguyệt Chi giương mắt nhìn Tả Lạc Hoan, ánh mắt lạnh như băng, "Cô không trốn học là vì việc này sao?"
Tả Lạc Hoàn cười khinh thường: "Tôi làm sao mà có thể thu phục được những sinh viên đứng đầu trong toàn bộ học viện quân sự như trưởng khoa ban Đạo đức và Kỷ luật đây. Suy ra thì tôi vẫn kém hơn một chút"
Quý Nguyệt Chi khẽ cau mày, cuối cùng anh đi về phía trước, không nói chuyện với cô nữa.
Tả Lạc Hoàn còn quay lại khıêυ khí©h: "Bạn học Quý, cậu quên trừ điểm ngày hôm qua à?"
Quý Nguyệt Chi không dừng lại, giơ tay lên, một giây tiếp theo, trong đầu Tả Lạc Hoàn truyền đến một thông báo hệ thống: Nhắc nhở khấu trừ điểm
Tả Lạc Hoàn: "...Chậc."
...
Khắp nơi trong thủ đô liên bang đều phồn vinh hơn so với Tây Giang Lưu Tinh, ngay cả người đi đường ở đây cũng trông trang nhã hơn rất nhiều.
Yến Nhan mặc quần áo không cũ, nhưng chắc chắn không đẹp, vì vậy khi đi trên đường mọi người luôn nhìn hắn. Ngoại trừ lần đầu tiên hắn đến cảng thấy có chút không thoải mái, sau đó hắn chẳng quan tâm chút nào. Người dân ở đây mặc đẹp, ăn ngon nhưng cũng rất chân thành.
Đến trước cửa địa chỉ Tả Lạc Hoan cho hắn ngày hôm qua, Yến Nhan lấy thẻ ra, người phục vụ lập tức dẫn hắn đến phòng. Thấy trên bàn ăn đặt một đĩa đồ ăn nhẹ, Yến Nhan liền hỏi người phục vụ nó có miễn phí không.
"……Có."
Đây là cảnh tượng mà Khương Hồng vừa đến đã thấy, Yến Nhan đang đứng ở bàn ăn, một tay nhét đồ ăn vào mồm, một tay đút đồ ăn vào túi, người phục vụ bên cạnh thì ngập ngừng như muốn nói gì đó.
"Anh chết đói tái sinh à?" Khương Hồng chán ghét nói.
Sau khi phát hiện không phải là Tả Lạc Hoàn, hắn quyết định phớt lờ anh rồi tiếp tục nhét đồ ăn vào miệng.
“…”Khương Hồng nói với người phục vụ:“Cho 2 túi, loại lớn nhất.”
Người phục vụ biết Khương Hồng, vừa thấy anh, phục vụ liền thở phào nhẹ nhõm, rời đi lấy túi.
Khương Hồng dựa vào bàn, vươn tay nhặt đồ ăn nhẹ, nhưng lại không ăn miếng nào: “Tí nữa đồ ăn mang ra mới là đồ ngon. Bây giờ anh no rồi thì tí sao ăn được. Với Tả Lạc Hoàn rất giàu, anh có thể đặt thêm nhiều đĩa nữa mà không phải trả tiền.
“Không phải việc của cậu." Yến Nhan tức giận nói.
Khương Hồng nhún vai, sau đó nhận lấy hai cái túi lớn từ người phục vụ rồi nói: "Anh đi đi, lát nữa tôi sẽ đưa anh ấy lên."
Người phục vụ cúi đầu cảm ơn Khương Hồng. Người đàn ông to lớn này trông có vẻ kỳ lạ. Nhỡ anh tiếp đón người ấy mắc sai lầm, anh chắc chắn sẽ bị trừ tiền.
"Không ăn, hai túi lớn này của anh." Khương Hồng đưa cho Yến Nhan, "Tây Giang Lưu Tinh nghèo đến mức không đủ ăn à, hay là anh có thể chất đặc biệt?"
Anh không thể tưởng tượng được tình trạng này vẫn còn tồn tại ở Liên bang cho đến ngày nay. Cục cứu trợ địa phương mỗi ngày đều quyên góp một lượng lớn lương thực.
Yến Nhan lau môi, giật lấy hai cái túi lớn trong tay anh, không trả lời mà chỉ hỏi:“Ăn ở đâu?”
Khương Hồng: "..." Mẹ kiếp, ngươi đúng là tên tân sinh viên hôi hám!"
"Trên lầu, Tả Lạc Hoàn luôn thích đến sớm. Cô ấy chắc chắn đang đợi trong phòng." Khương Hồng đi trước, anh liếc Yến Nhan đằng sau, "Anh thấy đấu với Quý Nguyệt Chi thế nào? Anh có đánh được anh ta không? Chắc anh cũng chỉ hành động theo sách giáo khoa thôi"
Bỏ qua những kỹ năng không có gì khác biệt, Quý Nguyệt Chi chắc chắn đứng đầu về mọi mặt. Không có gì lạ khi anh ta có thể đứng ngang hàng với Tả Lạc Hoàn, không chỉ vì là người gia tộc Quý.
"Anh ta rất mạnh." Yến Nhan trịnh trọng nói: "Nhưng sau này tôi nhất định có thể đánh bại Quý Nguyệt Chi."
Khi hắn nói được nửa câu sau, Khương Hồng liền dừng lại, mở cửa phòng ra. Thấy Tả Lạc Hoan đang quay đầu nhìn bọn họ, nhẹ giọng nói: "Đánh bại Quý Nguyệt Chi? Kiếp sau."
"Vì sao tôi không thể thắng?" Yến Nhan xem thường Quý Nguyệt Chi, hắn cảm giác được ban Kỷ luật toàn những người chỉ có bề ngoài hào nhoáng, "Tôi sau này sẽ trở nên mạnh mẽ hơn."
Tả Lạc Hoàn buông ly whisky trong tay ra, cô ngước mắt cười nửa miệng: "Người chỉ biết chiến đấu không thể thắng được Quý Nguyệt Chi."
"Tại sao ta không ngừng lại việc nói về Quý Nguyệt Chi đi?" Khương Hồng ngồi xuống ghế đối diện, anh dường như quên mất chính mình là người khơi gợi chủ đề trước "Tao đói bụng, để bọn họ dọn đồ ăn đi." ."
“Ngồi xuống và gọi món cậu muốn đi” Tả Lạc Hoan chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Khương Hồng, nói với Yến Nhan:“Hôm nay chỉ là 1 buổi giao lưu thân thiện giữa sinh viên mới và sinh viên cũ thôi.”
Yến Nhan nhìn chằm chằm Tả Lạc Hoàn một lúc rồi ngồi xuống: "Cô muốn biết gì?"
"Ngôi sao lưu vong Tây Giang."
…
Hôm nay là thứ bảy ngày nghỉ, Quý gia từ sáng sớm đã phái ba chiếc xe tới đón Quý Nguyệt Chi, khi anh đi ra, đã có người đợi ở cổng trường.
"Lão gia." Người cầm đầu tiến lên nhắc nhở: "Lão gia ở trong xe."
Quý Nguyệt Chi đi về chiếc xe ở giữa, lập tức có người đi tới mở cửa sau, hộ tống anh đi vào.
"Bố."
Một người đàn ông tuấn tú đang ngồi bên trong, với đôi lông mày sắc sảo, chỉ nhìn vào vẻ ngoài của ông, nói ông hai mươi tuổi cũng có người tin. Dường như ngay cả mái tóc của ông cũng được chăm chút cẩn thận. Ông ấy trông không giống như một người thức khuya làm việc cả ngày.
Sau khi Quý Nguyệt Chi đi vào, ông liền dừng việc đang làm, khí tức dịu đi một chút: "Tuần này ở trường thế nào?"
---
Sr mn nha, bđ học hè nên có nhiều sự kiện quá mình khó sắp xếp tg để edit truyện đc. Nhưng chắc chắn có ít nhất 2 chap trên tuần thôi❤️