Tả Lạc Hoàn dựa vào lưng ghế hít một hơi, vết thương ở bụng ban đầu còn chưa khỏi hẳn, bên hông lại có thêm một vết thương mới, không ổn lắm.
Một lúc sau, cô nghiêng đầu nhìn hộp quà trên ghế hành khách, suýt nữa quên mất quà lễ trưởng thành của anh.
Tả Lạc Hoàn cúi đầu nhìn đồng hồ 11:10, chắc là muộn rồi.
Vào ban đêm, một chiếc xe như con rồng bơi lao vào làn đường với tốc độ cao và đi theo một hướng nhất định.
Tiệc rượu kết thúc lúc 10:30. Lúc Tả Lạc Hoàn đến, khách khứa đều đã về hết, xa xa chỉ còn lại đội vệ sinh.
Ngay bây giờ...
Tả Lạc Hoàn cúi đầu nhìn bộ quần áo ướt đẫm quanh eo, hiển nhiên là không ổn.
Cô mở cửa sổ xe, chụp một tấm ảnh nhà của Quý, sau đó dùng quang não gửi tin nhắn cho Khương Hồng: [Quý Nguyệt Chi ở phòng nào?]
Khương Hồng: […Hôm nay là lễ trưởng thành của anh ta đấy, mày muốn làm gì?]
Anh chưa bao giờ hỏi mấy câu này trước kia. Nhưng tự nhiên hôm nay anh lại muốn biết thông tin nhà Khương được sử dụng như vậy sao?
Tả Lạc Hoàn sắp nhịn không nổi đau, hỏi lại lần nữa: [Phòng nào?]
Khương Hồng: [Căn phòng thứ hai bên trái ở tầng ba.]
Tả Lạc Hoàn ngẩng đầu nhìn về phía phòng mà Khương Hồng đang nói. Nhìn ra ngoài cửa sổ, bên trong tối đen như mực. Hơn nữa, những người tổ chức lễ trưởng thành xong đều phải dành một ít thời gian để gặp gia đình. Có lẽ Quý Nguyệt Chi đang ở cùng cha mẹ.
Cô cầm hộp quà màu xanh đen vàng bên cạnh. Cô đơn giản lướt qua đội cảnh vệ nhà họ Quý, trực tiếp leo lên lầu, chuẩn bị chui qua cửa sổ, lặng lẽ để lại món quà.
Đội cảnh vệ nhà họ Quý rõ ràng được canh gác nghiêm ngặt hơn so với đội vệ sĩ bên ngoài tòa nhà cơ sở dữ liệu vũ khí, nhưng vẫn kém hơn nhiều so với tay bắn tỉa suýt đã bắn chết Tả Lạc Hoàn, nên cô muốn đi vòng qua cũng không quá khó khăn.
Leo lên tầng ba, Tả Lạc Hoàn nghiêng đầu nhìn đám vệ binh sắp tuần tra bên dưới, vội vàng mở cửa sổ quay vào trong.
Trong bóng tối, Tả Lạc Hoàn đứng thẳng dậy, chuẩn bị đặt lễ vật lên bàn bên cạnh. Lúc này mới là 11 giờ 50 phút, lễ thành nhân vẫn chưa qua.
Hộp quà quý giá được đặt trên bàn, cô nhẹ nhàng gõ cửa, vừa định mở cửa sổ ra thì đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, cô quay phắt lại.
...
Sau buổi phát biểu ở lễ trưởng thành, Quý Nguyệt Chi không ở lại tiệc lâu, anh nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi. Không chỉ do sự khó chịu thời kỳ phân hoá gây ra, mà còn do sự vắng mặt tạm thời của người đó. Họ đã không gặp nhau từ buổi lễ trưởng thành nửa năm trước của cô, lần này, họ cũng chỉ gặp nhau từ xa trong lễ trưởng thành của anh.
Có lẽ là do tâm trạng không tốt, ngay cả tuyến thể sau gáy anh cũng hơi sưng lên. Trên đường đi Quý Tích Tú có đến thăm anh hai lần, cuối cùng cũng tắt đèn phòng, bảo anh nghỉ ngơi thật tốt.
Quý Nguyệt Chi nằm nghiêng trên giường, không ngủ được, tuyến thể của anh sưng lên, .Ngay khi anh nhắm mắt lại, anh lại nhớ đến hình ảnh Tả Lạc Hoàn hơi hất ly rượu về phía anh. So với những người xung quanh, cô ăn mặc khá giản dị, một bộ đồng phục màu đen, như thể cô không đến để dự tiệc. Dù vậy, cô vẫn chói loá đến lu mờ người khác
Cô chưa bao giờ thích tham gia yến tiệc, đến đây có lẽ là ngẫu nhiên. Lông mi dài của Quý Nguyệt Chi khẽ run rẩy trong bóng tối, anh thở phào nhẹ nhõm. Anh rất vui khi được gặp cô
Loại tự suy nghĩ này không kéo dài được bao lâu. Rất nhanh, Quý Nguyệt Chi đã nhận ra động tĩnh bất thường bên ngoài cửa sổ. Anh lập tức mở to mắt, trên mặt chỉ còn lại sự lạnh lẽo thấu xương. Trước khi cửa sổ mở ra, anh lăn xuống giường, cơ thể nhanh chóng chạm vào tủ đầu giường, súng ánh sáng bên dưới nhắm thẳng vào cửa sổ.
Đến ám sát hay bắt cóc anh?
...
Moi người ơi, mình làm mất bản edit còn dư rồi thành ra không đăng luôn nốt 9 chương cho các b được. Nhưng mà trong hôm nay sẽ cố edit hết cho các b nha. Mong mn thông cảm