Chương 17

...

Một số người thấy hai người cùng nhau rời khỏi lớp học, sau đó, có người tinh ý phát hiện miếng dán bảo vệ sau gáy của Quý Nguyệt Chi đã được thay bằng miếng dán màu xanh, đó là miếng dán bảo vệ khẩn cấp trong bệnh xá.

[Nghe nói sau giờ học, cô ta kéo tiền bối Quý đi, đánh nhau với anh, còn làm rơi luôn miếng dán bảo vệ của tiền bối.]

【Giận quá! Tả Lạc Hoàn bị làm sao vậy? Bắt nạt người đang trong thời kỳ phân hóa!】

[Sai rồi, tôi nghe lớp họ nói hai người không đánh nhau, nhưng Tả Lạc Hoàn lại vô liêm sỉ xé miếng dán bảo vệ của Quý Nguyệt Chi, muốn ngửi mùi pheromone của anh.]

【Quá vô sỉ! Pheromone không ổn định trong thời gian phân hóa, cô ta có thể làm ra chuyện như vậy sao?】

...

"Mày thật sự làm vậy à?" Trong giờ nghỉ trưa, Khương Hồng nhìn Tả Lạc Hoàn, do dự nói: "Mày cũng không cần phải khıêυ khí©h, anh ta vẫn đang phân hóa."

Tả Lạc Hoàn lạnh lùng liếc anh: "Sao tao lại ngửi thấy mùi pheromone của anh ta?"

Khương Hồng: “…sau đó anh ta thay tất cả miếng dán bảo vệ của mình.”

"Không liên quan đến tao." Tả Lạc Hoàn đẩy đĩa thức ăn ra, vẻ mặt vô cảm khiến Khương Hồng giật mình.

"Nếu không phải mày làm thì không phải mày làm, mắc gì giận." Khương Hồng lẩm bẩm nói, Tả Lạc Hoan trước giờ vẫn luôn tươi cười, che giấu cảm xúc rất tốt. Thế nhưng sau khi phân hóa, tính tình cô rất hỗn loạn. Cảm xúc rất dễ bộc phát.

"Tôi có thể ngồi ở đây không?" Yến Nhan miệng ngậm một cái đùi gà, tay cầm hai cái đĩa, nhìn xung quanh, cuối cùng thấy có chỗ trống, mới phát hiện là Tả Lạc Hoan và Khương Hồng, mơ hồ hỏi.

"Ngồi xuống đi." Tả Lạc Hoàn kéo lại chiếc đĩa vừa rồi mình đẩy ra, khóe miệng nở nụ cười, thản nhiên hỏi: "Đồ ăn trong căng tin thế nào?"

Khương Hồng bên cạnh: "..."

Yến Nhan đặt đĩa xuống, kẹp đùi gà vào cắn một miếng: "Ngon quá."

"Nghe nói anh tham gia câu lạc bộ ẩm thực." Tả Lạc Hoàn cầm thức ăn trên đĩa lên nhìn Yến Nhan: "Sao anh không vào ban Kỷ luật?"

"Sao lại vào ban Kỷ luật? Người ở đó toàn mấy tên giả tạo trông rất phiền phức, cả ngày không làm gì chỉ biết soi người người khác có ăn mặc chỉnh tề không." Yến Nhan nghiêm giọng nói.

Tả Lạc Hoàn một tay dựa vào lưng ghế, cười nói: "Nhiệm vụ của ban Kỷ luật còn hơn thế nữa."

Yến Nhan cúi đầu ăn, không trả lời, hiển nhiên là không tin.

Lúc này, trong quang não Khương Hồng vang lên một tiếng, là thông báo, anh cúi đầu đọc, sau đó từ trong túi lấy ra một tấm huy hiệu tai lúa mì màu vàng, cẩn thận cài lên ngực. Sau đó cầm lấy tấm thẻ đứng dậy, trước khi đi còn bước một bước, nhìn cổ áo của Yến Nhan: "Quần áo xộc xệch, trừ 2 điểm."

Yến Nhan chưa nuốt miếng nào đã ngẩng đầu, mở to mắt: "..."

Khương Hồng vẫy tay với Tả Lạc Hoàn: "Trực ca, đi trước."

"Anh, anh!" Yến Nhan sửng sốt, không ngờ người của ban Kỷ luật lại ở bên cạnh mình nãy giờ, anh nhìn chằm chằm Tả Lạc Hoàn: "Cô cũng là người của ban Kỷ luật à?"

Tả Lạc Hoan hơi dang hai tay ra: "Tôi không có huy hiệu tai lúa."

Như mọi người đều biết, huy hiệu tai lúa đại diện cho ban Kỷ luật, mặc dù Yến Nhan tin tưởng cô, nhưng vẫn cài nút dưới cổ áo. Nghĩ đến 2 điểm vừa mất, anh lại lên cơn đau tim.

Khi thời gian học ở trường ngày càng dài, các sinh viên năm nhất sớm nhận ra rằng tín chỉ chính là tiền tệ cứng ở Học viện Quân sự số 1, và tín chỉ là điều kiện bắt buộc cho mọi thứ.

...

Từ ngày vào bệnh xá thay miếng dán bảo vệ, Quý Nguyệt Chi lại xin nghỉ và không đến lớp.

Trong thời gian phân hóa bình thường, không cần phải xin nghỉ nhiều lần. Trừ khi gần đến cuối thời kỳ phân hóa, thời gian từ lúc phân hóa đến giờ của anh trôi qua quá nhanh.

Nhiều người ở Học viện quân sự số 1 cho rằng, do hành vi khıêυ khí©h của Tả Lạc Hoàn, có người lại nói nhà họ Quý không muốn thiếu gia nhà họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng dù sao thì anh cũng không đến lớp nữa.

"Nếu phân hóa nhanh như vậy, không biết lễ trưởng thành có thể gặp anh ta không." Khương Hồng trầm ngâm suy nghĩ, "Nhưng mà, nhà họ Quý có vẻ không có động tĩnh gì nhiều."

Thầy giáo vẫn đang trong lớp. Tả Lạc Hoàn dựa vào tường, nhắm mắt lại. Cô phác họa lại cấu trúc của tòa nhà cơ sở dữ liệu vũ khí trong đầu mình hết lần này đến lần khác. Ngày 28 là lễ trưởng thành của Quý Nguyệt Chi, sự chú ý của hầu hết mọi người đều tập trung vào nhà họ Quý. Chỉ cần không có tai nạn, thì không ai có thể tìm thấy nếu đến cơ sở dữ liệu vũ khí.

Khương Hồng không nghe thấy, quay đầu lại đυ.ng vào Tả Lạc Hoàn: "Quà cho Quý Nguyệt Chi, mày chuẩn bị xong chưa?"

Bị ngắt lời, Tả Lạc Hoàn cũng không tỏ ra khó chịu, chỉ nói: "Đồ đâu?"

Khương Hồng: "..."

Anh lấy đồ từ dưới gầm bàn rồi nhét vào tay Tả Lạc Hoàn, xong anh hạ giọng nói: "Menka, hình nộm sinh viên, bị bắt thì đừng có làm liên lụy đến tao."

Tả Lạc Hoàn thu thập đồ đạc, nhớ tới "món quà" mà mình đã làm. Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn không đổi ý.

Họ Quý

Bác sĩ vừa tiêm cho Quý Nguyệt Chi một mũi thuốc bổ, thấy anh im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi an ủi: "Không ai có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xẩy ra với mình khi kỳ phân hóa đến. Bây giờ đã khác trước rồi, ai cũng có thể làm theo ý mình. Sự khác biệt không quá lớn."