Chương 14

[Phản ứng của Quý Nguyệt Chi thế nào? 】

[Không có phản ứng, anh ấy vừa mới rời đi, tôi nghĩ sẽ có người để ý đến sự bất thường của anh ấy.]

[Sau khi tiền bối phân hóa thành Alpha, nhất định phải dạy cho cô ta một bài học! Những sinh viên không tuân thủ quy định của trường như vậy, cuối cùng chỉ có thể trở thành Nhậm Bình Ba.]

[Trở thành Nhậm Bình Ba vẫn chưa đủ, dù sao cũng là Tả gia. Nhưng Quý Nguyệt Chi muốn phân hoá thành Alpha mạnh hơn Tả Lạc Hoàn có lẽ hơi khó.]

[Ít nhất thì cũng không tệ.]

...

Diễn đàn ẩn danh tràn ngập tiếng cãi vã, nhưng người trong cuộc không hề tức giận như anh tưởng tượng, sau khi trở về phòng ngủ, anh cụp mắt xuống, giơ tay ngồi xuống một cách im lặng.

——Một vết đỏ trên cổ tay thon dài, nổi bật trên làn da trắng lạnh, vô cùng chói mắt.

Quý Nguyệt Chi giơ tay còn lại lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết ngón tay đỏ thắm, cô không dùng sức bóp mạnh, hiển nhiên đã coi anh là Alpha sắp phân hoá, nếu không phải như vậy, hôm nay cô cũng sẽ không... chạm vào anh.

Quý Nguyệt Chi dời đầu ngón tay khỏi cổ tay, anh giơ lên

chạm vào cổ, mím môi thành một đường thẳng: Tả Lạc Hoàn sẽ không bao giờ chạm vào một Omega như thế.

Sau đó, Quý Nguyệt Chi không đến lớp. Không biết là do tâm trạng hôm đó thay đổi quá lớn hay là cuối cùng đã đến lúc, anh bắt đầu có dấu hiệu khác thường, đau đầu, tay chân yếu ớt.

Thời kỳ phân hóa thường kéo dài trong hai hoặc ba tháng. Cơ thể cần đủ thời gian để thích nghi với những thay đổi trong thời kỳ biệt hóa, và các triệu chứng nghiêm trọng nhất thường xảy ra vào những ngày cuối của thời kỳ phân hóa. Rất khó chịu nên anh sẽ không thể sinh hoạt và học tập như bình thường.

Có lẽ là bởi vì đây là lần thứ hai Quý Nguyệt Chi phân hoá, thân thể anh khó chịu có chút rõ ràng, vì phòng ngừa trường hợp ngoài ý muốn, Quý Tích Tú tự mình đến trường học đón người.

...

"Xin nghỉ phép?" Tả Lạc Hoan nghe tin này thì sửng sốt: "Vì chuyện hôm qua sao?"

Khương Hồng lắc đầu, cúi xuống thì thầm: "Mẹ tôi nói có một bác sĩ đến nhà Quý gia đêm qua, có thể là anh ta đang phân hoá."

Phân hoá?

Hôm qua, cô đυ.ng vào anh, hôm nay anh lại bắt đầu phân hoá. Tả Lạc Hoàn không hiểu sao lại có chút chột dạ, nhưng vẫn thản nhiên nói: "Không biết có thể phân hoá xong trước lễ trưởng thành hay không."

"Thời gian phân hóa dài như vậy, hẳn là sau lễ trưởng thành mới kết thúc." Khương Hồng lặng lẽ liếc Tả Lạc Hoàn, cô không quan tâm đến sức mạnh sau khi phân hóa của đối phương, sự chú ý của cô kỳ thực đều đặt trên thời gian phân hóa.

"Tao không đi học nữa, mày tự đi đi." Tả Lạc Hoan thản nhiên nói.

"Mày lại trốn học à?"

"KHÔNG?"

"ĐƯỢC RỒI."

Sau khi rời trường học, Tả Lạc Hoàn không thể chống đỡ được nữa, mới đi được vài bước, cô chỉ có thể xoay người, dán chặt vào bức tường phía sau tòa nhà, dùng cây cỏ xung quanh che chắn thân hình mình. Cô dựa đầu vào bức tường không sạch sẽ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cảm giác bị máy khoan điện tấn công vẫn quanh quẩn trong đầu cô.

Sau một thời gian dài, di chứng vẫn còn rất nặng.

Tay Tả Lạc Hoan hơi run, cô lấy một bao thuốc lá từ trong túi, châm lửa vài lần.

Nhưng, ngay cả nicotine cũng không thể gây tê và giảm đau. Không đến vài phút, niêm mạc* của Tả Lạc Hoàn gần như đã ướt đẫm, dính chặt vào người cô. Lúc này, vết thương ở bụng không còn đau đớn như vậy nữa. Cô kẹp điếu thuốc giữa các đầu ngón tay, thở ra làn khói trắng, cố gắng làm mình phân tâm bằng cách nghĩ đến chuyện khác.

*Niêm mạc: màng nhầy

Không biết triệu chứng phân hóa của Quý Nguyệt Chi là gì đây. Lúc mới phân hóa, cô liên tục sốt cao, dù đã bật thiết bị làm mát thì cô cũng không hạ sốt.

Tả Địch Hoành và Dịch Đồng đều là cấp S, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng ngay từ khi Tả Lạc Hoàn chào đời, con gái bọn họ hẳn sẽ là người phân hóa đầu tiên, nhưng họ không ngờ mới mười lăm tuổi cô đã bắt đầu phân hóa.

Vào năm mười lăm tuổi, Tả Lạc Hoàn cả ngày điên cuồng ở bên ngoài, cơ thể cô bị va đập rất nhiều. Cô thậm chí còn không chú ý đến các dấu hiệu phân hóa ở thời kỳ đầu. Chỉ khi đến giai đoạn cuối của kỳ phân hóa, cô trực tiếp ngã xuống giường và không thể dậy được, cô mới nhận ra. Nếu anh ta không phát hiện sớm, sợ rằng cô đã biến thành kẻ ngốc.

Tả Lạc Hoàn ngẩng đầu, nheo mắt lại. Bởi vì đau đớn, tầm mắt cô có chút mơ hồ. Nói đến... người tìm ra cô chính là Quý Nguyệt Chi.

Lần đó hẳn là khi ở tiệc mừng thăng quân hàm của bố cô, nhưng chỉ có người nhà họ Quý được mời, nghe nói là để chọc giận Quý Tích Tú, dù sao mọi người đều cho rằng chức vị này là của ông. Lúc đó Tả Lạc Hoàn chỉ nghe vài câu, không để trong lòng, cũng không định tham gia, cô thậm chí còn định ra ngoài chơi vào ngày tiệc.

Ai mà ngờ được Tả Lạc Hoan từ sáng đến giờ vẫn chưa dậy, người trong nhà cũng không tìm được cô, tưởng cô không ở nhà.

Tả Lạc Hoàn thật sự không nhớ rõ ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ mơ hồ nghe thấy có người gọi tên cô. Cô đã ngủ mê mấy ngày liền, khi tỉnh lại thì kỳ phân hoá đã kết thúc. Bố mẹ cô đứng trước mặt cô với vẻ mặt lo lắng, họ nói Quý Nguyệt Chi đã phát hiện cô ngã trong nhà. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng anh đến nhà họ Tả. Dù sao thì hai người cũng không quen biết nhau, sau này cũng không giao tiếp nữa.

Cô thực ra đã cảm ơn Quý Nguyệt Chi, còn trực tiếp cảm ơn anh ở trường, nhưng đối phương có vẻ không mấy cảm kích, anh chỉ khẽ gật đầu tỏ ý đồng ý, sau đó rời đi.

Tả Lạc Hoàn không hứng thú với vẻ mặt lạnh lùng của người khác, lúc đó hai người học cùng trường, khác lớp, và không bao giờ gặp lại nữa.

Nhưng phân hoá quá sớm hay quá muộn thì đều là gánh nặng cho cơ thể. Hy vọng anh sẽ không phải chịu đựng quá nhiều. Tả Lạc Hoàn suy nghĩ trong tâm trạng uể oải. Cô rất chân thành và trung thực trong điểm này.