Chương 6: Nhất định phải đè cô cấy 2

Lúc này, Mã Tiểu Hà đã đi vào trong phòng.

Trần Sở đã nằm lên giường đất từ lâu.

“Trần Sở, cậu vẫn đang ngủ à?”

Tuy Mã Tiểu Hà ngây thơ khờ khạo nhưng cơ thể lại cường tráng.

Anh giả vờ như vừa mới ngủ dậy, ngẩng đầu hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Chẳng phải mấy ngày trước cậu nói rằng sẽ đi nhặt rác với tôi sao? Hôm nay tôi rảnh này.” Phía sau của Mã Tiểu Hà còn có túi, trong túi có một cái cào nhỏ.

“À.” Trần Sở xoay người xuống giường đất. Anh nhớ ra rằng đúng là vài ngày trước anh có nói như vậy.

Đang là nghỉ hè, nhặt rác để kiếm chút tiền tiêu vặt.

Ba sẽ không cho anh tiền, cũng không có tiền mà cho anh.

“Được rồi, bây giờ đi thôi!” Trần Sở cũng cầm một cái túi to đi ra ngoài với Mã Tiểu Hà.

Trong lòng anh đã có dự tính, cơ thể bây giờ của anh không ổn, phải bổ sung thêm dinh dưỡng, cần tiền. Quần áo giày dép trên người toàn chỗ thủng, muốn mua mới cũng cần tiền.

Có thể làm gì để kiếm ra tiền? Anh hoàn toàn không biết.

Chẳng bao lâu sau, hai người đã đi tới chỗ đổ rác cách nhà hai cây số.

Ở đây có rất nhiều rác, cũng có rất nhiều người đang nhặt rác.

Cái mùi khó chịu bốc lên, nhưng giữa cái mùi này còn có bảo bối của bọn họ.

Thỉnh thoảng cũng có một số xe rác đến đây chở rác.

Nói chung là rác trong bệnh viện thì không ai đυ.ng tới, thường có những bào thai bị vứt ở đây sau khi nạo phá, nhe răng nhếch miệng khiến người ta sợ hãi

Mã Tiểu Hà làm việc rất chăm chỉ, cơ thể cậu ta cường tráng, người ngốc có phúc của người ngốc, hơn nữa từ đó đến giờ chưa từng bị bệnh gì.

Cái cào trong tay cào cấu xung quanh.

Bọn anh nhặt đồng, sắt, nhôm là hầu hết, sau đó lại bỏ vào túi để đi bán lấy tiền.

Tiểu Hà bán hết cho ba của Trần Sở, mặc dù giá bán được không cao nhưng bởi vì cậu ta với Trần Sở là bạn tốt, lại cùng học chung nên cậu ta chấp nhận bán với cái giá này.

Nhà của Trần Sở không có nhiều ruộng đất, ba của anh khi làm ruộng cũng thu lượm rác. Mấy thứ rác anh nhặt ba anh cũng sẽ cho anh tiền, coi như là cho tiền tiêu vặt.