Chương 10

Trần Sở là bạn học của cô ta.

Có ai mà không thích nữ sinh xinh đẹp, thanh cao như Chu Na, đừng nói người trẻ tuổi mới biết yêu, cho dù mấy ông lão sáu mươi tuổi cũng muốn nhìn cô ta lâu thêm một chút.

Trần Sở tương đối nhát gan, hơn nữa còn hướng nội, bình thường chỉ dám đứng ở đằng xa nhìn lấy cô ta. Lúc ở trong lớp cũng lén nhìn, mặt đối mặt anh còn không dám chứ đừng nói chi nói chuyện với người ta.

Thấy Chu Na bước vào, Trần Sở sốt ruột, thứ bên dưới lại trở nên cứng rắn.

Chu Na nhìn thấy anh, cô ta lập tức nhíu mày một cái, cô ta rất ghét người lôi thôi như Trần Sở, nhà anh nghèo, ba anh là người thu mua đồ phế thải. Quần áo anh mặc trên người cũng rách rưới, ở nách có một chỗ rách, bên dưới mũi giày cũng có một lỗ thủng.

Hơn nữa người này còn cho cô ta cảm giác vô cùng thô bỉ, luôn cảm thấy mỗi lần đi qua bên cạnh người này, ánh mắt của người đó luôn nhìn chằm chằm vào mình.

"Cậu cười gì?" Chu Na liếc anh, đưa tay lấy trứng gà, mùi mồ hôi thối của Trần Sở nhanh chóng chui vào mũi cô ta.

Chu Na giơ tay, quay sang bên cạnh phẩy phẩy gió, vẻ mặt càng khó coi hơn. Đôi mày xinh đẹp nhíu chặt, cái miệng nhỏ nhắn đỏ rực cũng sắp buộc chặt con lừa rồi.

Anh nhìn thấy vẻ mặt Chu Na như thế, trong lòng chợt dâng lên một đốm lửa, ngọn lửa không ngừng lan tràn, đưa tay nhận lấy que kem nhỏ mà Tiểu Liên đưa tới, cắn một miếng, nhìn Chu Na rồi nuốt xuống.

Chu Na bây giờ mười bảy tuổi, đã trổ mã hoàn toàn, mặc dù ngực không quá nở nang thế nhưng chiếc mông mượt mà cũng vô cùng xuất sắc.

Cộng thêm mái tóc ngắn ngay ngắn, vẻ đẹp thích hợp khiến người ta động lòng, muốn mềm xuống cũng không thể.

Chu Na ghét mùi mồ hôi thối trên người anh, bàn tay nhỏ nhắn trắng như ngọc quạt gió hai bên, càng khiến Trần Sở động lòng.

Mùi mồ hôi thối sao? Ông đây chắc chắn sẽ tìm cách đè cậu dưới thân mình, cậu càng thấy phiền, ông đây sẽ càng cho cậu ngửi hết người. Trần Sở hung hăng suy nghĩ.

Chu Na nhận lấy trứng gà, đưa tiền, đẩy rèm cửa, vừa đi được hai bước thì xoay người lại hỏi: "Trần Sở, cậu làm xong bài tập hè chưa?"

"Sao?"

"Cậu sao cái gì? Tôi hỏi cậu làm xong hay chưa? Trước khi nghỉ, chủ nhiệm lớp đã bảo tôi phụ trách bài tập hè của các bạn học trong thôn chúng ta. Nếu như cậu đã làm xong thì giao cho tôi ngay đi, chỉ còn nửa tháng nữa đã đi học lại, tôi không muốn đến khi đó lại bị thầy phê bình vì thứ người như cậu đâu!"

Lúc Chu Na nói, mặt cô ta lạnh đi.

"Ồ, Chu Na, tôi làm xong bài tập sẽ giao thẳng cho thầy, không cần cậu phải phí tâm." Giọng điệu của Chu Na khiến Trần Sở rất khó chịu.

"Trần Sở! Tôi thấy cậu đang muốn đạp đổ đấy! Heo chết không sợ nước sôi! Cậu là ai chứ! Tất cả các bạn học biết rất rõ, cậu nộp bài tập đúng hạn được mấy lần? Thành tích của lớp chúng ta cũng đều bị điểm số của người như cậu kéo xuống đấy, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không giao bài tập cho tôi, chúng ta cứ chờ tới tựu trường xem!"

Chu Na hừ lạnh một tiếng, vén rèm cửa rời đi.