Sau nửa nén hương, tại tửu lầu nổi tiếng nhất Bồng Lai Đảo.
“Ca ca, muội thực sự có thể tùy ý gọi món sao? Huynh có đủ tiền không?”
Lạc Vô Nhai gọi tiểu nhị lại, bảo hắn mang hết các món ngon nhất của tửu lầu ra.
Nhìn thiếu nữ ăn uống ngấu nghiến, hắn ta cũng tò mò cầm chiếc đũa lên.
Những đồ ăn này có hương vị như thế nào, hắn ta đã sớm quên.
Lạc Vô Nhai nếm thử mấy miếng liền buông đũa, hắn ta cảm thấy những thứ này quá ngán, cho nên chỉ uống vài bầu rượu, tuy không ngon bằng rượu ngâm linh tuyền tiên thảo, nhưng hắn ta cũng không thể để cho nàng ở một bên ăn uống hăng say, còn bản thân mình lại ngồi nhìn chứ?
“Muội ăn no rồi.”
Hoa Phiên Phiên buông đũa, ôm chiếc bụng tròn xoe, không hề giữ hình tượng một chút nào.
Lạc Vô Nhai nhìn nàng, trong giây lát không nói nên lời.
Tại sao hắn ta lại phải mời nàng ăn cơm?
Bởi vì sau khi nói một lời dối trá, chỉ có thể tiếp tục nói dối mà thôi
“Ca ca, huynh thực sự là ca ca ruột của muội sao? Huynh nói cho muội nghe một chút về cha mẹ được không? Chúng ta còn có người thân nào khác không?”
Đối mặt với đôi mắt hồn nhiên của thiếu nữ, Lạc Vô Nhai không biết nói gì.
Làm sao hắn ta biết được!
Nhưng tính theo số tuổi của nàng, những người thân khác chắc hẳn đã sớm xuống mồ rồi?
Vấn đề là, dù hắn ta có thể cố gắng bịa chuyện, sợ rằng cũng sẽ không khớp với những lời tiểu tử kia nói!
“Ta đưa muội trở về, tướng công của muội không tìm thấy sẽ sốt ruột.”
Lạc Vô Nhai giống như phải đối mặt với một vấn đề nan giải, chỉ muốn mau chóng chuồn đi.
"Đừng lo, rất lâu rồi muội mới được ra ngoài đi dạo, muốn đi thêm một lúc nữa rồi mới trở về. Huynh yên tâm đi, Hoài Sinh tuyệt đối sẽ không giận muội đâu. Đúng rồi, lúc nãy huynh thật là lợi hại, muội chỉ vừa nhắm mắt một cái, mở ra đã đến được đây rồi, huynh biểu diễn thêm lần nữa cho muội xem đi.”
Thiếu nữ lay lay cánh tay hắn ta, nũng nịu nói.
Lạc Vô Nhai lại không nghĩ ra được cách từ chối.
Hắn ta cảm thấy hình như mình đã đào tự một cái hố cho bản thân, mà cái hố này có vẻ càng lúc càng sâu.