Khi nhìn thấy người nọ xuất hiện trước mặt, Lạc Vô Nhai sững sờ.
Mà người đó lại hành lễ với hắn ta và gọi một tiếng tôn kính:
"Lạc tông chủ."
Lạc Vô Nhai lúc này mới tỉnh táo trở lại.
Nhưng dù vậy, hắn ta vẫn có chút kinh ngạc, bởi vì nam tử trước mặt giống hệt với vị tiểu sư thúc đã mất mấy ngàn năm trước.
Lại nhớ, lần trước nhìn thấy hắn ở thịnh hội Tu Chân Giới, Lạc Vô Nhai đã cảm thấy bộ dạng của thiếu niên kia giống với vị tiểu sư thúc đến bảy tám phần, nhưng lúc đó trông hắn vẫn còn có chút non nớt, bây giờ thì khác, hắn đã trưởng thành và trầm tĩnh hơn rất nhiều.
Lúc này hắn đứng trước mặt Lạc Vô Nhai, vai vế của hai người họ khá chênh lệch, mặc dù thái độ của hắn vô cùng bình thường, nhưng Lạc Vô Nhai vẫn cảm thấy người này không thật sự tôn trọng mình, giống như chỉ hành lễ cho có lệ.
Lạc Vô Nhai phải thừa nhận một sự thật, mặc dù hai người đều là nam tử, nhưng dáng vẻ của tiểu tử này thật sự khiến người khác khó quên, lần trước hắn đã khiến nữ đệ tử của Lạc Vô Nhai thất thố, bây giờ mang bộ dạng này, không biết sẽ làm chúng sinh điên đảo đến nhường nào.
"Tông chủ thấy ta giống ai sao?"
Thần sắc của Hề Cẩm không hề thay đổi, giọng nói cũng đúng mực.
Thái độ của hắn khiến Lạc Vô Nhai cảm thấy hơi không vui, hắn ta hỏi ngược lại:
"Có ai từng nói ngươi giống ai sao?"
Đôi môi của Hề Cẩm cong lên thành vòng cung, hắn né tránh chủ đề này và hỏi thẳng:
"Xin hỏi sư phụ ta có ở chỗ tông chủ không?"
Những lời này vừa thốt ra, Lạc Vô Nhai lập tức lo lắng, đồng thời cũng nảy sinh nghi ngờ.
Sao tên tiểu tử này lại biết?
Hắn ta tin rằng bản thân đã giấu Hoa Phiên Phiên rất kỹ, thậm chí còn giấu được cả Ly sư huynh và Úc Hành, tại sao tiểu tử này lại trực tiếp đến hỏi giống như đã biết chắc đáp án.
Lạc Vô Nhai nghĩ thầm trong lòng, nhưng trên mặt không tỏ vẻ gì, hắn ta không trả lời mà hỏi lại:
"Tại sao ngươi cho rằng sư phụ ngươi ở chỗ ta?"
Khi nói lời này, hắn ta nhìn chằm chằm vào mắt Hề Cẩm, hắn ta muốn nhìn xem tiểu tử này có nói dối hay không.
Đối diện với ánh mắt của Lạc Vô Nhai, Hề Cẩm không hề né tránh, thậm chí khi Lạc Vô Nhai phóng ra uy lực mạnh mẽ, lưng hắn vẫn thẳng tắp như một cây tùng ở giữa gió tuyết lạnh lẽo sừng sững không ngã, nụ cười trên miệng hắn cũng không thay đổi.
Lạc Vô Nhai ghét nhất bị người khác làm ra vẻ uy hϊếp, vậy mà thằng nhóc non tơ này lại dám đến đây đòi người, nghĩ vậy, hắn ta càng nghiêm khắc trừng phạt hơn.
Cuối cùng, Hề Cẩm cúi xuống phun ra một ngụm máu lớn, hắn buộc phải rút kiếm cắm trên mặt đất, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể để bản thân không quỳ rạp xuống, lúc này, lưng hắn như có một ngọn núi lớn đè lên, các khớp xương trên ngón tay cầm chuôi kiếm của hắn nổi rõ và trắng bệch, thanh kiếm chọc vào phiến đá cứng rắn tạo ra một cái hố, mà ở xung quanh cái hố đó cũng đã nứt ra mấy khe hở, hơn nữa còn có dấu hiệu lan rộng.
Lạc Vô Nhai đợi hắn cầu xin, không ngờ sau khi tiểu tử đó phun ra một ngụm máu, nụ cười trên khóe môi càng lúc càng sâu hơn.
"Sư phụ quả nhiên ở chỗ của tông chủ."