Thực ra Liễu Nguyệt Uyển cố tình xuất hiện ở đây, nàng ta rất muốn biết mối quan hệ giữa hai người nên đã bí mật dò la được dấu vết của nữ tử kia, không ngờ khi tới, Liễu Nguyệt Uyển lại bắt gặp hình ảnh bọn họ sóng vai đi bên nhau.
Dường như địa vị giữa hai người không có khác biệt gì.
Cảnh tượng này khiến trái tim Liễu Nguyệt Uyển vô cùng đau đớn, nữ nhân kia sao có thể xứng với sư phụ chứ?!
Không phải là nữ nhân này không xinh đẹp, chẳng qua là vì Liễu Nguyệt Uyển đã sùng bái Lạc Vô Nhai hơn ngàn năm qua, nàng ta cho rằng ngay cả thần tiên hạ phàm cũng không xứng với sư phụ hoàn mỹ của mình.
Vì vậy, dưới sự kí©h thí©ɧ mạnh mẽ, Liễu Nguyệt Uyển không thể kìm lòng được nữa, đầu óc đột nhiên nóng bừng lên, vì vậy nàng ta đã buột miệng hỏi.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt thờ ơ nhàn nhạt của Lạc Vô Nhai, nàng ta chợt rùng mình, trái tim trở nên run rẩy nặng nề.
Mặc dù vô cùng hoảng sợ, nhưng Liễu Nguyệt Uyển cũng kịp định thần lại, nàng ta đưa mắt nhìn về phía Hoa Phiên Phiên và phát hiện nàng cũng đang nhìn mình một cách tò mò.
Sau đó Liễu Nguyệt Uyển mới nghiêm túc nhìn nữ nhân trước mặt, Hoa Phiên Phiên trông trẻ hơn nàng ta, nhưng ở thế giới tu tiên, tuổi tác diện mạo bên ngoài thường không chính xác.
Mà Liễu Nguyệt Uyển sùng bái Lạc Vô Nhai đến mức cuồng nhiệt si mê, cho nên sau khi bái sư đã tu luyện điên cuồng, nàng ta được tính là người có vẻ ngoài trẻ trung nhất trong tông môn.
Trực giác của nàng ta mách bảo rằng nữ nhân trước mặt không thể trú nhan sớm như thế, như vậy thì người này chỉ có thể là phàm nhân.
Điều khiến Liễu Nguyệt Uyển càng tin vào suy đoán của mình là nàng ta không nhìn thấy tu vi của người kia.
Chỉ có hai khả năng xảy ra.
Một, tu vi của người trước mặt cao hơn nàng ta quá nhiều, Hai, người đó là phàm nhân.
Để nhận được một lời khen ngợi từ Lạc Vô Nhai, Liễu Nguyệt Uyển vẫn luôn chăm chỉ tu luyện, vì vậy, đừng nói trong số những đồng môn cùng thế hệ, ngay cả trong toàn bộ tông môn, tu vi cũng nàng ta cũng phải thuộc hàng thứ ba.
Và để được gặp sư phụ nhiều hơn, Liễu Nguyệt Uyển quanh năm chỉ ở trong môn phái, ít khi ra ngoài, chưa từng thấy việc đời, cho nên giờ phút này nàng ta đã nhận định rằng Hoa Phiên Phiên là người phàm.
Như vậy thì nữ nhân này kém Lạc Vô Nhai gần chín nghìn tuổi, sư phụ không thể thích nàng.