Sau khi dùng bữa tối xong, Hoài Sinh giúp
Hoa Phiên Phiên tắm gội, hai người nhanh chóng lau súng cướp cò, thiếu chút nữa đã mây mưa ngay trong bồn tắm.
Chỉ là Hoài Sinh sợ nàng bệnh nặng mới khỏi, hàn khí xâm nhập vào cơ thể, cho nên cố gắng chịu đựng dục hỏa, ôm nàng từ trong bồn tắm ra bên ngoài, dùng khăn bông quấn quanh người nàng, nhanh chóng lau khô nước, sau đó đặt nàng lên trên giường. Hắn chiều chuộng nàng giống như là đối xử với trẻ con đang còn quấn tã, cầm khăn cẩn thận tỉ mỉ lau cho nàng từ đầu tới chân.
“Hoài Sinh, ta lạnh…”
Hoa Phiên Phiên làm nũng nói.
“Ta đi đốt chậu than.”
Hoài Sinh quay người muốn đi lấy chậu than, đột nhiên bị Hoa Phiên Phiên cuốn lấy như một con rắn.
Trên người nàng không một manh áo, cơ thể dán sát vào Hoài Sinh, da thịt như một khối ngọc lạnh dính chặt lên người hắn, cặp ngực mềm mại của nàng đè ép trên lưng hắn.
Cho dù đưa lưng về phía nàng, Hoài Sinh vẫn có thể hình dung ra hình dạng của hai nhũ hoa mềm mại kia, nó không những vừa bị hắn cẩn thận cọ xát lau rửa, mà những đêm trước còn bị hắn xoa trong tay, ngậm trong miệng.
“Không cần chậu than, chỉ cần chàng, chàng giúp ta sưởi ấm đi…”
Môi nàng tiến gần đến bên tai hắn, hơi thở tựa lan.
Trong nháy mắt, thân thể Hoài Sinh đã tê dại, hắn xoay người, dùng một tay kéo lấy mỹ nhân vào l*иg ngực.
Nàng vội và háo sắc hơn cả hắn, bàn tay nhỏ nhắn cởi đai lưng của hắn ra, lột hắn trần như nhộng, cơ thể hai người nhanh chóng cuốn chặt lấy nhau.
Sau cuộc mây mưa, nàng liền ngủ say.
Hoài Sinh nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của nàng lúc ngủ, vẫn cảm thấy khó tin, cảm giác tươi đẹp giống như một giấc mộng.
Không uổng công hắn cẩn thận giấu nàng đi, mặt đơn thuần quyến rũ này của nàng chỉ có hắn mới được nhìn thấy, điều này khiến hắn nằm mơ cũng phải bật cười.
Mà hắn có thể bên nàng đến chết, chuyện này giống như một giấc mộng xuân đến cực lạc, hắn vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.
Cho dù hành động khi sư diệt tổ này của hắn sẽ bị thiên lôi trừng phạt, cho dù rất có thể sau khi khôi phục ký ức, nàng sẽ đánh hắn đến hồn phi phách tán, Hoài Sinh cũng tuyệt đối không oán trách, không hối hận!