Hoa Phiên Phiên rất nhanh đã phát hiện đứa nhỏ trông không được thông minh cho lắm, chẳng những không thông minh, còn có vẻ hơi ngốc.
Bởi vì nó chỉ biết gọi phụ mẫu.
Nếu nhìn kỹ, nó có một đôi mắt to nhưng không có hồn, như thể hồn phách không đủ.
Phù Du bất ngờ nổi lên một ý tưởng ác độc, hắn nói:
"Năm đó ngươi chê nó ngốc, vì vậy bỏ rơi nó chạy theo nam nhân khác."
Dù sao cũng từng có hai nam nhân nói bản thân chính là tướng công của nàng, cho nên đối với lời nói của Phù Dao, đương nhiên Hoa Phiên Phiên không tin cho lắm.
Có điều hắn dường như hận nàng đến tận xương tủy, hận không thể băm nàng thành trăm mảnh, trên đời này làm gì có mối thù nào không có lý do, nghĩ vậy, nàng thuận theo lời của hắn mà hỏi:
"Tức là, ngươi tra tấn ta bởi vì ta đã bỏ rơi ngươi và... hài tử của chúng ta?"
Nghe lời nói của nàng, Phù Du cố nén sự kích động trong lòng đến nỗi khóe miệng giật giật, nhìn nàng với đôi mắt u ám phủ đầy sương.
Hắn ngầm thừa nhận.
"Xin lỗi, ta không nhớ rõ chuyện trước kia, nếu là vậy thì ta xin lỗi các ngươi."
Hoa Phiên Phiên biết rõ đạo lý thế mạnh hơn người, làm người phải biết co biết duỗi, mặc kệ đây có phải sự thật hay không, nàng cứ xin lỗi trước thì hơn.
Xin lỗi?
A…
Phù Du không thèm để ý đến mấy lời nhảm nhí của nữ nhân này.
Hai người đã kết oán hàng nghìn năm, lời xin lỗi nhẹ nhàng của nàng đối với hắn chẳng thể giải quyết được vấn đề gì.
Lại nói tiếp, lai lịch của đứa trẻ này thật sự có liên quan đến nàng
Lúc đó hắn vẫn còn trẻ, nàng cũng chỉ là một nữ tử mới xuống núi.
Nhớ lại ngày ấy, hắn bắt được một con thỏ yêu đáng ghét, nó biến thành một cô gái ngây thơ lừa hắn giảm bớt cảnh giác, sau đó còn lấy trộm cây hoa cửu trảo kim long của hắn rồi gặm sạch.
Đó là thứ hắn vất vả lắm mới tìm được, định đêm về bồi bổ thân thể cho mẫu thân, vì vậy Phù Du tất nhiên không chịu để yên, hắn muốn xé bụng con thỏ yêu kia ra, lấy đóa hoa nó vừa ăn luyện thành đan dược.
Nhưng Hoa Phiên Phiên ngăn hắn lại, còn nói rằng thỏ yêu rất dễ thương, sao hắn có thể nhẫn tâm bắt nó mổ bụng?!
Khi nàng ngăn cản, con thỏ yêu đã bỏ chạy được một đoạn, Phù Du tức giận liền chĩa mũi dùi về phía nàng.
Đáng tiếc, hắn không đánh lại nàng, ngược lại còn bị nàng đánh và treo ngược lên trên cây bằng dây thừng.
Nàng còn giáo huấn hắn, bảo người nhỏ tuổi không nên độc ác như vậy, kết quả, chính nàng bắt một con thỏ khác và ngồi nướng dưới gốc cây, mùi hương thơm ngào ngạt, nàng ăn vô cùng ngon miệng.
Phù Du lúc này đã nhìn ra, nữ nhân này là cố ý bắt nạt hắn!!