Úc Hành vừa cất lời, trong phòng liền rơi vào yên tĩnh một lúc, ngoài trừ Hoa Phiên Phiên, những người còn lại đều hiểu được ý đồ của hắn.
Mà Úc Hành còn ngang nhiên liếc mỗi người bọn họ một cái đe doạ.
Thử vạch trần tiểu gia ta xem?!
Thấy những người khác đều không mở miệng, Hoa Phiên Phiên mới nhìn hắn, hỏi:
“Ngươi nói thật sao?”
“Đương nhiên rồi!” Úc Hành áp xuống một tia chột dạ trong lòng.
“Ta không tin!”
Tuy rằng Hoa Phiên Phiên nói chuyện với Úc Hành nhưng đôi mắt nàng vẫn không ngừng nhìn về phía Hoài Sinh, hắn lại cúi đầu, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.
“Nàng tin tưởng điều hắn nói, tại sao không tin ta?!”
Nhìn thấy nàng như vậy, Úc Hành càng nghĩ càng thêm tức giận.
Nhưng Hoa Phiên Phiên vẫn không hề do dự nói.
“Bởi vì ngươi không phải là kiểu ta thích!”
Lời nàng nói quá hợp tình hợp lý.
"Tuy rằng ta mất trí nhớ, nhưng vẫn biết rõ mình thích gì và không thích gì.”
Nghe nàng nói như vậy, Úc Hành tối sầm mặt lại.
Phụt! Lạc Vô Nhai thiếu chút nữa thì phì cười ra tiếng.
Thật ra hắn ta cũng rất tò mò, nàng đã từng ở bên Úc Hành, sau đó lại yêu Ly Sênh, nhưng rõ ràng hai người họ là hai kiểu hoàn toàn khác nhau, tất cả các phương diện đều đối lập, hắn ta suy đoán rằng, nữ nhân này là người ăn tạp.
Quả nhiên Úc Hành không nhịn được mà hỏi ngược lại:
“Vậy nàng thích loại người gì? Yếu đuối như hắn ư?”
Hắn chỉ vào Hoài Sinh, không hề che giấu vẻ khinh thường.
Lúc này, Hoa Phiên Phiên lại do dự, đôi mắt nàng lướt qua mọi người một lượt, tầm mắt dừng lại trên từng người, giống như có điều suy nghĩ, cuối cùng nàng nhìn thẳng vào Lạc Vô Nhai.
Lạc Vô Nhai trong lòng sợ hãi: “…”
Chết dở! Đang yên đang lành nhìn ta làm cái gì?!!
“Ca…”
Nàng gọi hắn ta một tiếng, sau đó đột nhiên chuyển sang chủ đề khác:
"Muội tin huynh sẽ không lừa muội, huynh nói xem, lời của hắn có phải sự thật không?”
Đối diện với đôi mắt tràn ngập tín nhiệm của Hoa Phiên Phiên, Lạc Vô Nhai lại mềm lòng muốn nói cho nàng biết sự thật.
Lừa ngươi! Tất cả bọn họ đều đang lừa ngươi!!
Ngay lúc này, Úc Hành dùng truyền âm nhập mật nói với hắn ta:
“Một viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan."
Trong nháy mắt Lạc Vô Nhai lại vững tâm như thiết, kiên quyết nói với nàng, giọng chắc như đinh đóng cột:
"Hắn nói thật.”