Chương 10: Thiên lôi vấn tâm



Editor: Đoái Nhiên

Mạnh Hồng Tuyết ngẩn ra, ra vẻ như bị đả kích trầm trọng, hắn ta chậm rãi nhắm mắt, cúi người với Lư Khám: "Để chứng minh trong sạch, Hồng Tuyết nguyện ý bị sưu hồn.”

Bốn phía đều kinh hãi, mọi người sôi nổi khuyên giải, an ủi hắn ta.

“Mạnh sư đệ, chúng ta đều biết đệ không nói dối hay vu hãm Kỳ sư tỷ.”

“Đúng vậy, Mạnh sư đệ đừng có xúc động, nhất định là có hiểu lầm.”

Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh rũ mắt.

Thủ đoạn của Ảnh Họa quả thật rất cao siêu, Ảnh Họa không có nguyên thần, tất nhiên sẽ không sợ bị sưu hồn.

Một câu nói đơn giản “nguyện ý bị sưu hồn” của hắn ta đã đẩy nàng nào tình thế éo le, nếu như nàng không đồng ý, tức chứng tỏ nàng đang chột dạ.

Nàng của trong sách chính là bị một chiêu này hãm hại thành công, hết đường lật ngược tình thế.

Kỳ Niệm Nhất tràn đầy chân thành thuần thiện ở trong sách, thấy Mạnh Hồng Tuyết khẳng định chắc nịch như vậy, thậm chí còn hoài nghi có phải mình bị ảo trận mê hoặc, rồi ngộ sát đồng đạo hay không.

Đôi mắt xám trắng của Lư Khám lần nữa nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất: "Sao, ngươi cũng nguyện ý tiếp nhận sưu hồn giống như sư đệ của ngươi?"

Kỳ Niệm Nhất không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn thẳng vào ông ta: "Tất nhiên là không muốn.”

Lư Khám cực kỳ giận dữ: "Vậy tức là ngươi thừa nhận ——”

“Trưởng lão chớ vội, ngoại trừ sưu hồn, còn có một cách có thể phân biệt rõ thật giả." Kỳ Niệm Nhất không chút hoang mang, chậm rãi nói.

Mọi người đều liếc mắt nhìn qua.

Kỳ Niệm Nhất chậm rãi chắp tay với Linh Hư Tử: "Khẩn cầu chưởng môn sư thúc, mở Minh Kính Đài.”

Nàng nở nụ cười, độ cong bên khóe miệng rất nông, ánh mắt như trăng lưỡi liềm bị tấm lụa mỏng che khuất, không ai có thể nhìn thấy.

“Ta muốn mở Minh Kính đài, dẫn thiên lôi vấn tâm.”

Linh Hư Tử sửng sốt một lát, sau đó nở nụ cười: "Thiên lôi vấn tâm, thực ra cũng có thể coi là một biện pháp.”

“Minh Kính Đài của Thương Hoàn chúng ta đã hai mươi năm chưa từng được mở ra, không ngờ ngươi còn nhớ tới nó.”

Ánh mắt Tạ Thiên Hành sáng ngời, thưởng thức nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất: "Minh Kính Đài có thể dẫn thiên lôi tẩy sạch tâm ma, nếu vừa rồi hai vị đều nói không sai, thì thiên lôi sẽ không đả thương người; nhưng nếu nói không đúng, thiên lôi đánh thẳng vào hồn thể, hồn phi phách tán, tuyệt không dung tha.”

Linh Hư Tử: "Ý các vị thế nào?”

Hai vị thân truyền đệ tử của Thương Hoàn đều muốn mở Minh Kính Đài để giải quyết chuyện này, bọn họ nào có lý do gì để phản đối.

Ngay cả Lư Khám đang lạnh lùng trừng mắt nhìn Kỳ Niệm, sau khi suy nghĩ một lát, cũng đồng ý cách này.

“Minh Kính Đài của Thương Hoàn, lão hủ cũng muốn lĩnh giáo một chút, xem nơi duy nhất trên đời có thể đưa tới thiên lôi, ngoại trừ độ kiếp ra là nơi như thế nào.”

Kỳ Niệm Nhất quay người lại, mặt không chút biểu cảm hỏi Mạnh Hồng Tuyết: "Sao, Mạnh sư đệ, đây là phương pháp tốt nhất để giảm bớt thương tổn. Thiên lôi vấn tâm, ngươi, có dám tới hay không?”

Mạnh Hồng Tuyết nghe vậy, thân thể run rẩy, cúi đầu thật sâu, đáy mắt hiện ra vẻ kiêng kỵ sâu sắc.

Biện pháp sưu hồn không có tác dụng với Ảnh Họa, nhưng thiên lôi lại có thể trực tiếp đánh tan hồn thể như Ảnh Họa.

Đã hai mươi năm rồi Minh Kính Đài của Thương Hoàn tông không được mở ra, không ít người đã quên mất phương pháp này, giờ phút này bỗng nhiên nàng lại đề cập tới, chẳng lẽ là hoài nghi gì rồi?

Từ bao giờ mà Kỳ Niệm Nhất lại trở nên khó đối phó như vậy.