Chương 8: Lần nào cũng là họ vứt bỏ tôi trước

Phía trước truyền đến một tiếng hét lớn.

Lý Thương đi tới lối ra vài bước, liền thấy Phạm Nguyên Câu đang đứng ở trong đám người đón khách, mặc áo sơ mi hoa, đeo kính râm, tạo hình nhìn rất sành điệu.

“Buổi tối đeo kính râm?” Lý Thương đi tới, ném túi xách trên tay vào lòng ngực người kia, “Mấy ngày không gặp, liền như vậy bị mù?”

“Fuck you” Phạm Nguyên Câu cầm túi đi theo hắn ra ngoài, nhìn hắn dò xét, “Buổi tối thật sự không đi sao?”

Lý Thương mơ hồ đáp, “Quá mệt mỏi, không muốn đi.”

Phạm Nguyên Câu nhớ tới chuyện chính, nhanh chóng tháo kính râm xuống, nhìn thấy dấu hickey dày đăch trên cổ Lý Thương.

Anh chàng này đã thực sự nghênh ngang bước xuống lối đi của sân bay với một chiếc cổ đầy dấu hôn như này sao.

“Tuyệt!” Phạm Nguyên Câu đi vòng quanh Lý Thương một vòng, “Người đàn ông này rất có tính chiếm hữu, cậu liền như thế ngủ xong liền rời đi, không sợ anh ta bay qua tìm sao?”

Lý Thương móc lấy kính râm trong tay Nguyên Câu đeo lên mặt, khinh bỉ nói:”Còn tùy hắn có bản lĩnh tìm được hay không”.

Phạm Nguyên Câu giơ ngón tay cái lên, “Tuyệt!”

Khi lên xe, Lý Thương ngồi phịch xuống ghế sau, đột nhiên nhớ tới sự việc tối hôm qua, khóe miệng cong lên một cái.

“Đang nghĩ gì thế? Nụ cười thật dâʍ đãиɠ”. Phạm Nguyên Câu thắt dây an toàn, quay đâulại nhìn hắn một cái.

“Da^ʍ cái đầu cậu mà da^ʍ”. Lý Thương đưa tay đặt giữa hai lông mày, trong đầu nháy mắt tất cả đều là người đàn ông kia rũ mi cúi đầu hôn hắn.

Khốn kiếp.

Hắn lại lần nữa ngồi dậy, mở cửa sổ xe,đón luồng gió ngoài cửa sổ vào.

“Cậu thật sự không muốn đi chơi với chúng tôi sao?” Phamk Nguyên Câu lái xe ra khỏi bãi đỗ, bấm một dãy số trên điện thoại di động, ném vào tay Lý Thương.

“Vậy thì cậu nói với bọn họ một tiếng, các anh em đang đợi cậu đấy”.

Lý Thương bất đắc dĩ để điện thoại lên tai, thanh âm lười nhác, “Nhìn tốc độ của người anh em này, nếu châm thì liền trễ chút mới gặp được tôi đấy”.

Phạm Nguyên câu trên mặt mang ý cười, đạp chân ga chạy nhanh về phía trước.

Lý Thương liền mắng, “Cậu muốn chết à! Chậm lại cho tôi!”

Người ở đầu dây bên kia bật cười, “Người anh em, anh Thuowgn kêu chạy chậm lại kìa.”

“Cút”

Lý Thương cúp điện thoại, tâm tình dường như tốt hơn hẳn.

Hắn nhìn ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ, ngón trỏ chậm rãi dọc theo cửa sổ xe vẽ một chấm tròn.

Kết thúc.

Mặc kệ mới, cũ.

Tất cả đều kết thúc.

Lý Thương không dám uống nhiều, hắn tối hôm qua uống không ít, dạ dày đã đau rồi.

Phạm Nguyên Câu thằng nhãi này quỷ thật sự, rượu không uống, liều mạng mà rót nước trái cây, nói rằng vì giữ được thân hình đẹp.

Uống đến cuối cùng, Lý Thương vẫn là hơi say, được Phạm Nguyên Câu lái xe đưa về nhà.

Vừa đến cửa, Phạm Nguyên Câu liền chỉ vào một chiếc hộp nhỏ ở lối vào, hỏi, “Này là cái gì?”

Lý Thương nhướn mi, liếc nhìn khoảng giữa thay giày,”Vốn là định đưa cho….”

Hắn nhíu nhíu mày, “Quên đi, giúp tôi vứt đi.”

Phạm Nguyên Câu cúi đầu mở hộp ra xem, bên trong là một loạt cà vạt cùng các loại nhãn hiệu nước hoa.

“Tại sao mà đối với tên ngốc kia tốt như thế?” Nguyên Căn lấy ra một lọ nước hoa, mở ra ngửi, rồi đóng lại.

Lý Thương vào phòng, thanh âm lười nhác, “Tôi định tặng cho đồ ngốc kia làm quà sinh nhật”.

Phạm Nguyên Câu “Chết tiệt” một tiếng, “Ai mà nó được!”

“Tin hay không thì tùy.”

Lý Thương tắm rửa xong ra tới, thấy Phạm Nguyên Câu đang mở mấy hộp đồ ăn mới được mang tới.

Trên bàn là đủ loại cháo.

Cháo kê, cháo bí đỏ, cháo đậu đỏ,cháo táo đỏ, còn có một bát cháo nhìn không ra đấy là cháo gì.

“……”

Lý Thương ném chiếc khăn tắm trên đầu sang một bên, cau mày nhìn Nguyên Câu hỏi, “Ba cậu sắp phá sản?”

“Cút đi, nhà ngươi mới phá sản!”Phạm Nguyên Câu tức giận ném cái thìa qua cho hắn, “Bạn yêu à, tủ lạnh rượu ngon nhà ta đều mang cho cậu rồi, quá nửa tháng cậu lại uống đi, giờ thì ăn cháo xong hãy một giấc nhé.”

Lý Thương cầm cái thìa, lẳng lặng ngồi trên sô pha, húp một ngụm cháo

“Nguyên Câu.” Lý Thương kêu hắn

Phạm Nguyên Câu “Ừ” một tiếng.

Lý Thương dùng cái thìa khuấy đều đáy bát.

“Không phải tôi muốn chia tay.”

Lý Thương ngẩng đầu, nhìn Phạm Nguyên Câu mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại có vài phần cô đơn cùng bi thương.

“Lần nào, cũng là họ vứt bỏ tôi trước”.