Chương 9-2: Ở chỗ cầu thang bị trưởng phòng tuỳ ý thao

Đàm Nguỵ Ngang nhìn khuôn mặt Nguyễn Tương vừa ngượng ngùng lại quật cường, dươиɠ ѵậŧ dưới háng càng cương cứng lên không ít, trên tay tăng lớn lực độ cọ xát tiểu huyệt.

"A, nước thật nhiều, quả nhiên là tao hoá thiếu làm mà."

Nói xong lại đem mặt vùi vào ngực cô, dùng hàm răng cắn nhẹ nhũ thịt mềm mại, một tay khác mạnh mẽ nhéo vυ" bên kia.

"Ân......Đừng..........Đàm tổng.........Cầu anh....."

Nguyễn Tương hôm nay mặc đồng phục văn phòng, chiếc váy bó sát phía dưới bị Đàm Nguỵ Ngang xốc lên tận eo. Chỉ cần cô cúi đầu liền có thể nhìn thấy một cánh tay đang ở giữa hai chân cô mạnh mẽ cọ xát.

Hoa huyệt dâʍ đãиɠ bị kí©h thí©ɧ đến nhất khai nhất hợp như cái thịt của vỏ sò, có điều vỏ sò phun nước, còn cô phun mật dịch.

Đàm Nguỵ Ngang cởi tất chân cùng qυầи ɭóŧ của Nguyễn Tương tới đùi cô, ngón trỏ nhanh chóng tiến vào tiểu huyệt ướŧ áŧ.

Thật khẩn! Ngón tay hắn bị kẹp lấy!

"Shhh!" Đàm Nguỵ Ngang vẻ mặt khó chịu rêи ɾỉ, hai mắt đỏ bừng, cự vật dưới háng sưng to như sắp không nhịn được.

" Cô gái ngoan, chỉ cần giúp tôi bắn ra tới, tôi liền không động đến cô!"

Đàm Nguỵ Ngang cọ xát dươиɠ ѵậŧ vào tiểu huyệt, thấp giọng bên tai Nguyễn Tương lên tiếng dụ dỗ.

Nguyễn Tương đối với Đàm tổng vừa tôn kính lại sợ hãi, kính hắn tuổi trẻ đã có địa vị cao, sợ hắn thủ đoạn quyết liệt, chỉ cần hắn nói một câu là có thể đem công việc cô thật vất vả mới tìm được đều đi đời nhà ma.

Cuối cùng cô vẫn gật đầu, cô không còn lựa chọn nào khác.

Đàm Nguỵ Ngang cười cười, ấn đầu Nguyễn Tương muốn cô ngồi xổm, ai ngờ Nguyễn Tương đứng không vững, trực tiếp quỳ xuống giữa hai chân hắn.

Đàm Nguỵ Ngang thấy vậy liền kéo khoá quần xuống, móc ra một cây dươиɠ ѵậŧ thô cứng.

"Bang" dươиɠ ѵậŧ màu đỏ tím đánh lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Nguyễn Tương.

Côn ŧᏂịŧ lớn mang theo mùi tanh nhàn nhạt làm phai đi không ít mùi nước hoa của Đàm Nguỵ Ngang trên chóp mũi cô.

Một cái "gia hoả" thật dài.........Tựa hồ so với Trần Thạc còn lớn hơn, Nguyễn Tương nghĩ vậy mặt lại đỏ bừng, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.

"Ngoan, cầm nó lên, cùng nó thân cận."

Đàm Nguỵ Ngang thanh âm ôn nhu, có chút mê hoặc làm Nguyễn Tương không tự chủ được mà làm theo.

Tay nhỏ mềm mại phủ lên dươиɠ ѵậŧ cứng rắn, ngón tay cái không cẩn thận cọ vào hai viên tinh hoàn, Đàm Nguỵ Ngang thoải mái than thở.

"Đúng vậy, chính là như vậy. Bảo bối làm rất tốt a, dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ nó, ân~......."

Nguyễn Tương nghe lời vươn lưỡi mềm, thử liếʍ qua mã mắt qυყ đầυ, nam nhân thoải mái tăng hô hấp.

"Đúng rồi, tiếp theo dùng miệng ngậm lấy nó."

Môi anh đào của Nguyễn Tương mở ra, khó khăn lắm mới có thể ngậm lấy đại qυყ đầυ, vô pháp ngậm xuống dưới.

Đàm Nguỵ Ngang bị khoang miệng ướŧ áŧ bao vây, đĩnh đĩnh cái eo. dươиɠ ѵậŧ thọc vào bên trong, đem miệng Nguyễn Tương căng đầy phồng lên.

"Ngô......Ngô......"

Cảm giác không khoẻ khiễn cô nức nở ra tiếng, vào trong tai Đàm Nguỵ Ngang lại là một phen tình thú, muốn người khác tới lăng nhục, chà đạp.

Đàm Nguỵ Ngang càng nghĩ càng sảng, đôi tay ấn chặt đầu Nguyễn Tương, đâm thật mạnh về phía trước.

Dươиɠ ѵậŧ đâm vào sâu trong cổ họng, Nguyễn Tương có chút buồn nôn liền vươn đầu lưỡi muốn đẩy vật trong miệng ra, nhưng hành động này tựa như đang muốn lấy lòng Đàm Nguỵ Ngang.

"Thật mẹ nó là cái tao hoá, dâʍ ѵậŧ!"

Đàm Nguỵ Ngang không cho Nguyễn Tương cơ hội chống cự, lắc lư phần hông, dươиɠ ѵậŧ ở trong miệng cô cứ ra ra vào vào liên tục. Hai viên tinh hoàn bạch bạch đánh vào cằm Nguyễn Tương.

Miệng cô bị Đàm tổng thao, dưới hạ thân khe thịt mật dịch chảy róc rách, dọc theo đùi cô mà chảy xuống, làm ướt đầu gối đang quỳ.

Dươиɠ ѵậŧ Đàm Nguỵ Ngang thọc vào rút ra,đầu lưỡi Nguyễn Tương đỉnh qυყ đầυ, "Ân!" Đàm tổng kêu rên một tiếng, rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp kéo Nguyễn Tương dậy, áp sát cô vào tường, nâng lên cái chân thon dài......

Đại dươиɠ ѵậŧ xanh đỏ "Phụt" một tiếng, cắm vào mật huyệt ướŧ áŧ mê người.