Chương 11

………… Anh gặp Hoa Tư Niên hơn một tháng trước trong một câu lạc bộ cao cấp. Đó là một câu lạc bộ tư nhân chỉ tiếp đón những người đồng tính nam. Nó chứa đầy những người thuộc tầng lớp thượng lưu và không mở cửa cho công chúng. Bạn chỉ có thể vào bằng thẻ thành viên, thẻ này có khả năng bảo vệ quyền riêng tư rất mạnh.

Để bảo vệ quyền riêng tư của một số người, câu lạc bộ còn đặc biệt định chế mặt nạ hóa trang cho mọi ngườ, các thành viên có thể tiến vào khi đeo mặt nạ.

Ông chủ Hoàng là chủ sở hữu của câu lạc bộ cao cấp này. Câu lạc bộ này ban đầu được xây dựng nhờ sự đầu tư rất nhiều tiền của Lữ Ôn Luân. Nói cách khác, Lữ Ôn Luân có thể được coi là cổ đông của câu lạc bộ cao cấp này, nhưng Lữ Ôn Luân đã đầu tư vào quá nhiều dự án, bất quá câu lạc bộ này chỉ là nơi an nghỉ của y. Lữ Ôn Luân chưa bao giờ coi mình là cổ đông.

Lữ Ôn Luân thỉnh thoảng đến đây ngồi lúc rảnh rỗi, nhưng mỗi lần đến đây, y chỉ đeo mặt nạ, thanh tĩnh uống rượu trên ghế VIP.

Vào ngày Lữ Ôn Luân đến đó, Hoa Tư Niên tình cờ đang biểu diễn trên sân khấu. Hoa Tư Niên mặc một bộ đồ có tai mèo và đuôi dài, nhưng nó không phải loại hở hang, mà là loại quấn chặt từ đầu đến chân. Vẫn bám vào cơ thể anh, trông đáng yêu lại quyến rũ. Gương mặt thiếu niên 18 tuổi đầy ngây thơ nhưng động tác uốn éo trên sân khấu lại gợi cảm và phóng khoáng hơn bất kỳ ai.

Y rất hiếm khi đến câu lạc bộ này, nhưng không biết tại sao sau ngày hôm đó, y lại cảm thấy hơi cô đơn và bồn chồn.

Dưới ánh đèn rực rỡ, ánh mắt của mọi người đều bị thu hút bởi thiếu niên trẻ đột ngột xuất hiện này. Đôi mắt của họ dán chặt vào chàng trai trẻ, những tiếng huýt sáo và tiếng cổ vũ trộn lẫn với các hương vị khác nối tiếp nhau vang lên.

Thiếu niên nhảy múa thỏa thích với vẻ mặt vô cảm. Thân hình quyến rũ biết bao, vẻ mặt ngây thơ biết bao. Anh ấy ngẩng cao đầu, không giống như những vũ công khác xung quanh, những người thu hút khán giả bằng biểu cảm say sưa, đối với anh ấy, điệu nhảy này chỉ là một công việc.

Một thiếu niên bướng bỉnh sống bằng niềm kiêu hãnh của chính mình...

“Này, anh có thấy cậu bé mặc bộ đồ tai mèo không?”

“Sao thế, cậu cũng có hứng thú với cậu ta à?”

“Xem ra anh không có hứng thú, tôi thật muốn cùng hắn làʍ t̠ìиɦ. Chậc chậc, chậc chậc, nhìn eo của cậu ta, thật là thượng phẩm.”

“Hôm nay không đến lượt anh. Hãy nhìn những ánh mắt đói khát như sói của những người xung quanh. Ai mà không muốn? Hãy chờ đi. Lần sau có thể sẽ đến lượt anh.”

Lữ Ôn Luân đột nhiên cảm thấy âm thanh bên tai mình đặc biệt gay gắt. Y cau mày, một bên là vẻ mặt bướng bỉnh của thiếu niên, một bên là những lời tục tĩu, ô uế.

Lữ Ôn Luân nhấp một ngụm rượu, hoắc cái từ ghế VIP đứng dậy, sải bước lên sân khấu, kéo thiếu niên vào lòng.

Âm nhạc đột ngột dừng lại, khán giả im lặng chưa đầy hai giây trước khi một tiếng động lớn hơn đột nhiên vang lên.

Thiếu niên trẻ dường như không lường trước được tình huống này, anh ta bướng bỉnh duỗi thẳng cổ, cúi người đề phòng, nhưng ánh mắt bất lực trong mắt đã phản bội anh.

…………

Lữ Ôn Luân Luân tan chảy khi nhìn thấy Hoa Tư Niên ngoan ngoãn há miệng ăn từng ngụm cơm, giống như một con thú cưng nhỏ phụ thuộc vào chủ nhân.

Mỗi lần nhìn thấy Hoa Tư Niên ghé vào lòng ngực y, nhìn đến cái cổ duyên dáng của anh, tà niệm đè nén sâu trong lòng Lữ Ôn Luân sẽ gào loạn lên, thôi thúc y xé quần áo, kéo hai cánh tay hắn ra, bắt lấy thân thể anh!

Y rất tôn sùng thú cưng, nhưng sự tôn sùng này được ẩn sâu trong lớp tây trang và giày da tinh anh, sâu không thấy đáy và chưa bao giờ bị phát hiện. Nhưng ngày hôm đó, khi nhìn thấy Hoa Tư Niên trong bộ trang phục tai mèo, biểu cảm của y lập tức được bộc lộ sau hơn ba mươi năm bị ẩn giấu dưới lớp mặt nạ, đến mức không thể kiểm soát được.

Thật là một tiểu miêu đáng yêu, hắn chỉ muốn trói nó vào bên cạnh, nhốt vào l*иg, xiềng xích, mỗi ngày đều yêu thương cưng chiều nó...

“Hôm nay mấy giờ phim sẽ bắt đầu quay?”

“9h30 sáng bắt đầu, ăn xong tôi sẽ tới đó ngay.”

“Vậy lát nữa tôi sẽ kêu tài xế đưa cậu đến đó.”

Hoa Tư Niên suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: “Được, lái chiếc xe khiêm tốn nhất đi.”

“Được rồi, chiếc xe tay ga di động mà người hầu thường dùng để mua đồ tạp hóa rất ổn đó.”

“Được.”

Lữ Ôn Luân lại đút một ngụm cơm nữa vào miệng Hoa Tư Niên.

[ Hoa Tư Niên tiên sinh, dù sao thì ngài cũng đường đường là một đại cao thủ. Việc ngài được nuôi như thú cưng như thế này có thực sự ổn không? ]

[Áo đến tay, đồ ăn đến miệng, đây bất quá là điều may mắn trên đời. ] Hoa Tư Niên không có coi trọng, mở miệng nhận lấy đồ ăn Lữ Ôn Luân đút.

Hệ thống: […] Chúng ta có thể đặt ra giới hạn thấp hơn được không? Tuy ngài không cảm thấy xấu hổ, nhưng tôi vẫn cảm thấy xấu hổ a.

[Nếu lúc đó chức năng hệ thống của ngươi không gặp vấn đề gì, liệu ta có ra nông nổi như ngày hôm nay không? Ta nhận lấy kết cục này, hệ thống ngươi cũng không tránh khỏi can hệ. ]