Chương 1: Bạch nguyệt quang trong tim của ảnh đế

Bầu trời trong xanh, những tia nắng ấm áp và rực rỡ tràn xuống từ kẽ hở giữa những tán lá phong dày đặc. Những chùm ánh sáng có chấm vàng phản chiếu bóng cây bằng sương mù như tấm gạc, tạo nên sự tương phản tuyệt đẹp giữa sáng và tối. Chàng trai ngồi dưới ánh sáng vàng và vùi đầu vào đầu gối. Ánh nắng chiếu một lớp ánh sáng vàng mỏng lên khuôn mặt trắng trẻo của anh ta lấm tấm vô số ngôi sao, hình bóng vừa bất lực lại cô tịch. Từ xa truyền đến tiếng bước chân đến gần, hắn cố ý hạ thấp giọng, chậm rãi đến gần thiếu niên, nam nhân anh tuấn lãnh khốc trên mặt khó được lộ ra một tia ôn nhu, “Em trai à, về nhà thôi.”

Chàng trai ngẩng đầu lên, đôi đồng tử màu lanh do dự một lát, sau đó nhìn rõ là ai, lập tức phóng ra hàng ngàn tia sáng, phản chiếu như muốn thiêu chết người đối diện. Chàng trai đột nhiên đứng dậy, nhào vào lòng người đàn ông, hưng phấn nói: “Anh, anh, đừng rời xa em.”

“Cắt!” đạo diễn Chu hét lên, hoàn toàn đem ảo cảnh đẹp như mộng phá vỡ, “Tốt lắm, lại được một cảnh nữa. Á Luân, hôm nay tâm trạng của anh rất tốt, lập tức chuẩn bị cho phân đoạn tiếp theo!”

Âu Á Luân đứng dậy đem thiếu niên trong lòng ôm thẳng , vẻ mặt ôn nhu vẫn chưa phai nhạt: “Hướng Địch, nhiều năm không gặp, nhưng kỹ năng diễn xuất của cậu vẫn tốt như vậy.”

Hoa Tư Niên cúi đầu cười nói: “Chỉ là diễn kịch thôi, yêu cầu kỹ năng diễn xuất gì chứ.” Anh thoát khỏi vòng tay của Âu Á Luân, chậm rãi đi đến góc vắng vẻ nghỉ ngơi.

Âu Á Luân nhìn bóng lưng ảm đạm của Mục Hướng Địch, trong lòng hiện lên một chút đau xót.

Cổ họng hắn khô khốc, hắn đang định nhấc chân đi theo bước chân của Mục Hướng Địch thì đột nhiên bị nhóm trợ lí từ đâu lao tới vây quanh. Đám người họ lo liệu quần áo, mang nước và nhanh chóng đưa hắn đến khu nghỉ ngơi.

Hoa Tư Niên một mình ngồi trên ghế tựa, chờ đợi cảnh tiếp theo. Sau khi uống một ngụm nước, anh nhắm mắt lại, thầm hỏi trong đầu: [Hệ thống, kiểm tra xem Âu Á Luân hoài niệm Mục Hướng Địch đến mức nào.]

[Hoa tiên sinh, nỗi nhớ của Âu Á Luân đối với Mục Hướng Địch đã đạt tới 30%, vẫn còn kém 70% so với mục tiêu nhiệm vụ là 100%.]

Hoa Tư Niên trong lòng nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, chỉ vì Mục Hướng Địch xuất hiện ở trước mặt hắn, nhìn y từ trên đỉnh rơi xuống thảm trạng, hắn mới hoài niệm đến Mục Hướng Địch như vậy, xem ra nhiệm vụ này cũng không phải khó.

Quả nhiên là vì là nhiệm vụ thử nghiệm nên tương đối dễ dàng, Hoa Tư Niên xoay người, mí mắt dần dần chìm xuống.