Chương 7: Hoa Linh Phi và Cận Thiên Bảo

“Bọn ta còn chưa chạm vào yêu nữ đó” Cận Thiên Bảo nhúng vai đáp, ông còn chưa chạm vào được thì đã ngất thế kia. Nhát kiếm vừa rồi của Vũ Minh Thành cũng đã bị Hoa Linh Phi chặn lại, cho nên yêu nữ đó ngất không phải do bọn họ.

Người phụ nữ này chính là chưởng môn cổ mộ, sống ở phía bên kia khu rừng, môn phái cổ mộ này từ lâu đã rất bí hiểm và không có truyền cho nam nhân. Nam nhân đối với phụ nữ cổ mộ chỉ giống như công cụ sinh đẻ, sinh ra được con gái, đàn ông ở đó đều sẽ hết tác dụng, quay lại với công việc làm lụm kiếm tiền. Tổ tiên của môn phái này, vì chữ “Tình” Mà tạo ra cả một môn võ thuật, bởi vì bị phản bội tình cảm, nữ nhân cổ mộ đối với chuyện tình yêu hầu như là cấm tuyệt đối. Đó là những thập niên trước, hiện tại chắc hẳn sẽ không quá gò bó nữa.

Sức mạnh của người phụ nữ này không hề tầm thường, bà tuy sống không tranh giành địa vị, an vị ở phía bên kia khu rừng xây dựng cổ mộ phái bình yên, nhưng trong giang hồ cũng chẳng có ai dám đắc tội với bà.

Người bị thương bởi yêu nữ mô tả, ngoài Hoa Linh Âm thì không còn ai khác, cho nên ở kinh thành, Hoa Linh Âm bị đồn thổi trở thành yêu nữ, nàng thường xuyên bị truy sát, do tài võ nàng cao cường lúc nào cũng có thể đánh bại bọn truy sát rồi chạy trốn. Chuyện đó đến nay cũng mấy tháng rồi, Hoa Linh Âm gần đây lúc nào cũng bị bọn người minh giáo truy bắt, họ giống như truy nã nàng vậy, chỉ cần nàng ló đầu ra kinh thành. Ngay lập tức một đoàn người vó ngựa minh giáo cầm đao đuổi theo nàng.

“Ta đã nói con gái ta không phải yêu nữ” Hoa Linh Phi lần nữa nâng lên chiếc quạt, cơn gió khủng khϊếp hất ngang bọn người cưỡi ngựa. Một số người không trụ nổi ngã khỏi ngựa, Cận Thiên Bảo haha cười “Hoa Linh Phi, nàng vẫn mạnh mẽ như ngày nào nhỉ.”

“Câm miệng” Bà vung lên cánh quạt, Cận Thiên Bảo nhảy khỏi hắc mã, ông đáp xuống mặt đất, Hoa Linh Phi liền dịch chuyển, chớp nhoáng chĩa chiếc quạt về phía huyệt ở cổ Cận Thiên Bảo. Mũi quạt của bà chính là một mũi dao sắt nhọn, tuy nhiên mũi dao của cánh quạt lại chĩa vào thân thanh kiếm của Vũ Minh Thành.

Vũ Minh Thành đã nhanh hơn, phòng thủ cho nghĩa phụ của hắn.

Cận Thiên Bảo phất tay bảo không cần nữa, Vũ Minh Thành hiểu ý thu lại kiếm, đứng lui ở phía sau. Cận Thiên Bảo hướng ánh mắt vào người phụ nữ xinh đẹp trước mặt gần trong gang tấc, người phụ nữ đang muốn gϊếŧ ông, chĩa mũi dao sắt nhọn về phía ông ta.

“Hoa Linh Phi” Giọng nói của ông nhẹ nhàng gọi tên bà, kèm theo một nụ cười dài theo năm tháng “Nữ nhân cổ mộ trước đây là vì bị phản bội tình cảm, thế thì nàng có xét tới chuyện nàng phản bội ta không?”

Hoa Linh Phi thu lại chiếc quạt, nhìn ông với ánh mắt lạnh nhạt “Ngươi đừng động vào con gái ta.”

“Con gái của nàng và người khác, ta càng động.”

“Ngươi” Hoa Linh Phi trừng mắt, bàn tay siết chặt thành quả đấm, hít sâu một hơi “Cận Thiên Bảo, ngươi muốn giang sơn lại muốn phụ nữ? Bây giờ ngươi đã là minh chủ, ta không phiền ngươi, ngươi không phạm ta. Cổ mộ, minh giáo nước sông không phạm nước giếng, chuyện cũ ta sớm quên ngươi đừng tốn công nhắc lại.”

Hoa Linh Phi quay đầu rời đi, trước khi bước đi bà lần nữa nhắc nhở “Con gái ta nói không có nghĩa là không có, cho dù nó có làm như vậy nó cũng chính là bảo vật của ta. Minh giáo bá chủ thiên hạ, tại sao không tự mình điều tra xem yêu nữ là ai mà lại cứ theo đồn đoán, ba lần bảy lượt đuổi gϊếŧ con gái ta, thật ngu xuẩn.”

Bà rời đi, mang theo thân cận cùng bảo bối nhỏ trở về Hoa nha trang ở phía sau ngọn đồi, lời nói của bà, là khẳng định Hoa Linh Âm chính là bảo vật của bà ấy, cho dù có thế nào bà cũng sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ ư?

Đúng thật, Cận Thiên Bảo dám động vào bà chắc chắn dám đối đầu, dù cả hai khi xưa có mặn nồng như thế nào đi chăng nữa.

Đã 20 năm trôi qua, tình thâm đến đâu cũng sớm lụi tàn.

Cổ mộ không phải không có nhân tài, chỉ là do họ rất an nhàn, không tranh địa vị minh chủ. Chưa ai từng nhìn thấy qua người của cổ mộ phái tham gia bất cứ đại hội tỷ võ nào, nữ nhân cổ mộ mạnh mẽ nhưng không bao giờ ham hưu vinh phú quý.

Chỉ là do dạo gần này xuất hiện một yêu nữ hút linh khí nam nhân, mô tả chắc chắn chính là Hoa Linh Âm. Điều này cũng khiến cho giang hồ cảm thấy lạ, bởi vốn nữ nhân cổ mộ chẳng bao giờ dính vào những chuyện như vậy. Cũng vì vụ việc này, ở phía sau ngọn đồi, đất của cổ mộ phái có sự xuất hiện của các môn phái khác, họ đến như muốn điều tra, thăm dò nữ quái.

Hoa Linh Phi không ngán một đấu thủ nào, cho dù là minh chủ võ lâm cũng không bao giờ sợ hãi. Nên các đồ đệ cổ mộ đối với sự xuất hiện của giáo phái khác cũng chẳng có lấy một chút lo lắng, thậm chí nữ nhân cổ mộ còn rất nhiệt tình chào đón các vị khách xa lạ kia.

“Cứ thả họ đi như vậy sao?” Vũ Minh Thành thắc mắc, không phải nghĩa phụ luôn rất muốn bắt giữ yêu nữ kia sao? Không thể nào để họ rời đi đơn giản như thế.

“Con đánh không lại người phụ nữ kia đâu” Cận Thiên Bảo bật cười, trong ánh mắt ông còn đâu đó hiện lên sự yêu thương đối với bóng dáng vừa nãy.

“Bà ta mạnh như vậy?” Vũ Minh Thành có chút không tin tưởng, có người có thể mạnh đến mức hắn không địch lại ư?

“Hoa Linh Âm thì con có thể đánh bại, Hoa Linh Phi thì ta còn không thể” Ông vỗ vai Vũ Minh Thành, trở lại với hắc mã lui về thành.

Còn tiếp…

_ThanhDii