Chương 48: Sư tôn bại hoại

Hoa Linh Âm liền nâng môi cười, chạy đến trước mặt hắn, Nghiêm Thành Quân nhìn thấy nàng, hắn chưa biết Vũ Minh Thành đã thích nàng.

Nên nhìn thấy Hoa Linh Âm vẫn hớn hở tươi tắn như vậy liền ngạc nhiên “Hoa Linh tiểu thư không nghe qua hôn sự của hắn sao?”

Hoa Linh Âm nhai hết viên hồ lô trong miệng, đôi mắt tròn chớp “Ta biết.”

Nàng biết? Nàng biết nhưng nàng lại vui vẻ như vậy? Nghiêm Thành Quân không hiểu, đưa đôi mắt ngạc nhiên với Vũ Minh Thành.

Vũ Minh Thành đối với ánh nhìn của hắn chỉ nhúng vai, Hoa Linh Âm há miệng ăn thêm một quả hồ lô mận đỏ. Nhai nhai nuốt hết kẹo ngọt liền ở trước mặt Vũ Minh Thành nhón chân, hôn lên môi hắn.

Nghiêm Thành Quân và Chu Nhan được một màn đến há hốc, mọi người cũng ngạc nhiên mắt mở to nhìn Hoa Linh Âm. Bởi vì không thể tin được hành động của nàng, Vũ Minh Thành bây giờ không còn là người bình thường nữa, hắn là người có hôn ước với Tần Tình Nhi công chúa, làm sao nàng có thể ngông cuồng như vậy hôn hắn.

Miệng nàng có vị ngọt, thơm mùi kẹo hồ lô, ngọt đến mê mụi, khi nàng muốn rời khỏi môi hắn, Vũ Minh Thành liền nâng tay giữ lấy gáy của nàng, không cho nàng đi, giữa lấy nàng ngông cuồng cại mở hàm răng nàng tận hưởng hương vị ngọt ngào.

“…” Nghiêm Thành Quân và Chu Nhan càng thêm bổ mắt, mắt trợn tròn trợn trắng nhìn hai con người tự nhiên tự tại này.

“Ôh” Mọi người nhìn thấy thì hô lên, như tán thưởng hai người.

“…” Hoa Linh Âm bị cắn, nàng nhíu mi, tay nâng lên đẩy gương mặt của hắn ra “Hừm.”

Nàng quay mặt, buông ra hắn, hai gò má nàng ửng đỏ, đôi mắt tròn lấp lánh, cái miệng nhỏ vừa bị hôn có chút sưng, còn ướŧ áŧ quyến rũ, nữ nhân y phục đỏ này trở nên xinh đẹp vô cùng.

Nàng không trách khỏi những ánh mắt trầm trồ, thèm muốn của mấy tên nam nhân dán lên người nàng. Vũ Minh Thành liền vội nắm lấy tay nàng, dắt nàng đi về hướng Vũ gia trang.

“Nghiêm công tử, ta vừa rồi có nhìn nhầm không?” Chu Nhan đứng hình, nhìn bóng dáng Vũ Minh Thành dắt Hoa Linh Âm rời đi xa xa.

“Ta nghĩ huynh đệ tốt của ta đã rơi lưới Hoa Linh tiểu thư rồi” Nghiêm Thành Quân nhếch môi, Chu Nhan liền trầm trồ, miệng ô lên “Vậy là ta không nhìn nhầm rồi.”

Vũ Minh Thành dắt nàng về Vũ gia trang, mấy tên lính gác nhìn thấy sư tôn nắm tay Hoa Linh Âm, nàng được hắn nắm tay dắt đi, trên tay còn lại của nàng còn cầm xiêng hồ lô còn được hai viên, cái miệng thì phúng phính nhai, nhìn hai người tình tứ như vậy ai nhìn thấy cũng liền không nhịn được muốn cười.

Ngày nào còn xua xua đuổi đuổi, bây giờ sư tôn của bọn họ lại đánh dấu chủ quyền như thế kia, sư tôn của bọn họ đang tự vã đấy à.

Dẫn nàng vào bên trong phòng riêng của hắn, cánh cửa vừa vặn đóng lại liền áp nàng lên cánh cửa. Gương mặt cúi xuống, cánh môi áp lên cái miệng nhỏ ngọt ngào, đầu lưỡi mạnh bạo tiến vào bên trong miệng nàng bắt lấy lưỡi mềm thơm ngọt.

“Ân…” Hoa Linh Âm ngửa đầu, miệng nhỏ mở ra, hắn có phần nôn nóng vừa hôn nàng, tay vừa cởi xuống váy sa của nàng.

Hoa Linh Âm nghiêng mặt, nụ hôn của hắn chạy lên trên gò má của nàng “Không muốn.”

Nàng vội vã ôm lại một phần da thịt ở bã vai, bởi vì lớp váy sa của nàng đã bị cởi bỏ, nàng chỉ vừa mới gặp hắn sau ba ngày. Cả hai chỉ mới nhìn thấy nhau, nàng còn chưa hỏi chuyện hắn, hắn đã động tay động chân rồi.

Nụ hôn in lên trên gò má, hắn nghiêng đầu thổi hơi nóng rực lên vành tai nàng, Hoa Linh Âm rùng người, hắn liếʍ vành tai ửng đỏ khẽ thì thầm “Nhưng ta muốn.”

“Ách…” Hoa Linh Âm đỏ mặt, hai tay đẩy lòng ngực của hắn, bàn tay hắn vén lên váy dài của nàng, chạy vào giữ hai chân của nàng. Mấy ngón tay vờn qua vờn lại lên lớp vải mỏng phía bên trong.

“Ngươi đừng loạn…” Nàng rùng người “Bỏ ta ra, ta muốn nói chuyện… Aa…”

Bàn tay ở giữa hai chân nàng, ngón tay vén ra lớp vải mỏng, như một vị khách vội vã, ngón tay giữa tiến vào, hai vách tường hoa mềm mại mở ra. Nóng mềm chật chọi, Hoa Linh Âm run lên, mặt đỏ bừng, hắn hôn lên cổ nàng thành một vết màu đỏ “Aa…”

“Ngươi đừng…” Hoa Linh Âm nhíu mày, ngón tay hắn ở phía bên trong của nàng mân mê từng cục thịt nộn, đem ngón tay ra vào ra vào, Hoa Linh Âm trở nên mềm nhũng, mồ hôi trên trán nàng in ra từng hột. Hơi thở của nàng trở nên nặng trĩu, khiến cho lòng ngực phập phồng lên xuống.

Lớp quần áo vướng víu, hắn không thể nhìn được cơ thể nàng, đôi mắt đυ.c ngầu, đầu vùi hôn lên cổ nàng. Bàn tay nắm lấy một bên ngực của nàng, mặc vệ lớp vải vướng víu mà xoa phần no đủ mềm mại.

“Ưm…” Hoa Linh Âm nhíu mài, cảm giác chân nàng sắp trụ không vững, chân run run, bụng dưới co thắt, cứ một cái tiến vào của ngón tay hắn liền không nhịn được rêи ɾỉ.

Ngón tay hắn bị nàng làm ướt, hắn đắc ý nhếch môi, mang theo một ngón tay trỏ đi vào.

“Aa…”

Hai ngón tay thô dài của hắn đi vào trong nàng, Hoa Linh Âm tựa vào cánh cửa hít thở, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, tâm trí bắt đầu bị dục vòng xâm nhập. Hai bàn tay của nàng túm y phục trước ngực của hắn, cái miệng nhỏ khép mở hít thở, hại hắn nhìn thấy liền cúi đầu hôn lên cái miệng mềm ngọt.

Ngón tay hắn trở nên ướt nhẹp bởi **** ***, nàng ướt khiến cho ngón tay hắn tiến vào rất dễ, lại càng một nhanh. Bã vai nàng run lên bần bật, cái miệng nhỏ không ngừng rêи ɾỉ, gò má nàng đỏ bừng, tham lam hít thở.

“Không… Ta…” Nàng nhíu mày, không chịu đựng nổi run rẩy, bụng dưới siết chặt ngón tay hắn, một cơn nóng hổi dâng trào bên trong nàng, Hoa Linh Âm nấc ra một tiếng “Aaa…”

Vũ Minh Thành rút ra ngón tay đã ướt sũng, nàng xụi lơ tựa vào cánh cửa, đôi mắt mơ hồ nhìn hắn giơ lên bàn tay ướt đầy dịch đặc, mặt nàng đỏ bừng.

“Không muốn của nàng đây hửm?” Hắn ma mị hỏi, nàng cao trào như thế, khả ái như thế lại còn bảo không muốn.

Hắn nâng bàn tay bắt lấy thân thể nàng bế lên, đem nàng bế hướng đến phía giường lớn của hắn. Đặt nàng ở trên giường, hắn cởi ra y phục của mình, Hoa Linh Âm vội lăn vào trong góc giường túm lấy chiếc chăn.

Thân thể hắn lộ ra, làn da màu đồng, bởi vì luyện võ cho nên thân hình hắn rất lực lưỡng, săn chắc từng tất da tất thịt. Hắn không cởi ra hết y phục, chỉ lộ ra phần l*иg ngực một chút, cởi hẳn tiết khố nhưng vẫn không cởi lớp y phục phía trên.

Hắn túm lấy chân nàng, kéo về phía hắn, Hoa Linh Âm hốt hoảng “Á!”

Hắn nắm lấy thắt lưng của nàng thành thục tháo ra, hai quả đồi nhũ trắng nõn no đủ hiện ra, hắn biết thẹn, hắn còn chừa lại ít y phục cho hắn, thế mà lại cởi sạch nàng.

Hoa Linh Âm nằm dưới thân hắn trần trụi, tóc dài bung xoã lung tung, hai tay ôm lại ngực của chính nàng mắng “Sư tôn, ngươi bại hoại.”

“Như nàng nói” Hắn nâng môi cười, hắn sẽ bại hoại như lời nàng, đem nhiệt thiết thô dài trướng to hướng vào cửa miệng hoa, một thúc đẩy vào.

“Aa…” Hoa Linh Âm ôm chặt ngực của chính nàng, gương mặt đỏ hơn lựu chính cây “Ngươi quá đáng a…”

Còn tiếp…

_ThanhDii