Chương 5

Nhưng cuối cùng người bị phế tu vi đoạn kinh mạch lại không phải nàng.

Mà là nhị sư huynh. Nhị sư huynh là người như cha ruột mẹ ruột ca ca ruột, chăm sóc cho nàng từ nhỏ đến lớn.

Hắn vì cứu sư muội mà mình nuôi lớn như con gái ruột, tự phế tu vi, thay nàng chấp nhận trừng phạt.

[108 cây Thấu Cốt Đinh cắm lên người hắn mới xem như hoàn toàn chặt đứt được kinh mạch của thể tu Hóa Thần cảnh, máu tươi chảy xuống từ Vẫn Tinh Phong, nhuộm đỏ thác nước.]

Nhìn dòng chữ sáng lên trong sách, tay cầm kiếm của Kỳ Niệm Nhất càng chặt thêm.

Càng đi vào sâu, chỉ chốc lát là có thể nghe thấy tiếng tranh luận kịch liệt ở Minh Kính Phong, Tạ Thiên Hành cúi đầu, nhìn cô nương thấp hơn mình ở bên cạnh, ánh mắt nhu hòa nói: “Lần thẩm vấn này không biết tiểu sư muội, à, tiểu sư tỷ có đối sách gì không?”

Ngón tay Kỳ Niệm Nhất vuốt ve chuôi kiếm, nàng cuối cùng chọn thanh kiếm trúc nhẹ nhất của mình.

Thanh kiếm trúc này tên Bất Dạ Hầu, mũi kiếm sắc bén, nhẹ nhàng nhưng di chuyển thần tốc, đây là thanh kiếm gϊếŧ người nhanh nhất trong tất cả bội kiếm nàng sở hữu.

Nàng rũ mắt suy nghĩ một lúc, đáp: “Lấy bạo chế bạo đi.”

Sự kiện Kỳ Niệm Nhất gϊếŧ người ở bí cảnh Tân Khê có liên quan đến năm môn phái, bọn họ đều là danh môn đại phái ở Đông Châu, nếu không phải nể mặt Thương Hoàn là đại phái đứng đầu Đông Châu thì một tháng trước Kỳ Niệm Nhất đã bị phế tu vi, trục xuất khỏi sư môn từ lâu rồi.

Đương sự thứ hai trong vụ việc, Mạnh Hồng Tuyết được người ta nâng vào trong phòng. Thương thế của hắn rất nặng, Đan Phong đã dốc hết sức lực một tháng mới giữ được mạng nhỏ của hắn, khuôn mặt Mạnh Hồng Tuyết tái nhợt, nhìn qua vô cùng đáng thương.

Khi nhìn thấy Kỳ Niệm Nhất, còn chưa nói gì đã lộ ra một nụ cười hối lỗi. Kỳ Niệm Nhất nhìn về phía Mạnh Hồng Tuyết, cũng cười với hắn.



Đệ tử Thương Hoàn ở cạnh thấy nụ cười hiếm hoi này của nàng, chẳng khác gì như thấy quỷ.

[Tiểu sư tỷ lại muốn giở trò gì đây?]

Kỳ Niệm Nhất không để ý câu nói mỉa mai của vị tiểu sư đệ này. Chưởng môn Linh Hư Tử của Thương Hoàn dường như cảm giác được gì đó, đôi mắt vẫn luôn khép hờ chợt mở ra một con, ánh mắt di chuyển lên tay Kỳ Niệm Nhất, sau đó lại nhắm lại, dáng vẻ bàng quan mặc kệ.

Kỳ Niệm Nhất cảm nhận được một đạo linh lực giống như vỗ nhẹ lên cái tay cầm kiếm của nàng, tựa như đang dạy dỗ đứa trẻ không hiểu chuyện trong nhà. Ngay sau đó nàng tập trung tinh thần, khắc chế một tia sát khí vừa rồi suýt lộ ra ngoài.

Nhịn một lúc đã, bây giờ còn chưa thể gϊếŧ.

Dưới sự truy vấn của mọi người, Mạnh Hồng Tuyết áy náy nhìn nàng, bi thương nói ra chân tướng ngày hôm đó. Nguyên do sự việc giống như đúc cốt truyện mà nàng đã thuộc làu.

“Lúc ấy mọi người đều bị huyễn trận công kích, tinh thần bất ổn, chỉ có tiểu sư tỷ nguyên thần cường đại còn có thể chống đỡ được. Nhưng không ngờ tiểu sư tỷ cũng bị huyễn trận ảnh hưởng, ngộ nhận đồng đạo xung quanh là kẻ địch, mọi người cũng không đề phòng tiểu sư tỷ…” Nói tới đây, Mạnh Hồng Tuyết thậm chí nhịn không được nức nở lên.

“Không nghĩ tới tiểu sư tỷ lại vì vậy là gây nên sai lầm lớn.” Mạnh Hồng Tuyến nhìn đám người trong sảnh, ánh mắt thuần khiết lại chân thành: “Nhưng đệ tử tin rằng lý do ban đầu tiểu sư tỷ rút kiếm ra là vì muốn cứu người, tuy rằng tạo thành thương vong thảm trọng, nhưng vẫn khẩn cầu các vị tiền bối niệm tình tiểu sư tỷ có lòng tốt mà khoan hồng cho nàng.”

Lời này quả thực là nói cho các trưởng lão các môn các phái đang ngồi ở đó: Tuy rằng ta thất thủ gϊếŧ đệ tử tinh nhuệ của các ngươi, nhưng dù sao ta cũng là vì cứu bọn họ, đương nhiên là có thể tha thứ đúng không?

“Khoan hồng? Khoan hồng cái rắm!”

“Ai có thể chứng minh nàng ta muốn cứu người, có khi nàng ta vốn định gϊếŧ người không chừng!”

“Nghe nói cách đây không lâu nàng ta còn tự ý thả một phạm nhân Yêu tộc, đây rõ ràng là hành động của phản đồ.”