Đệ tử của đại tông môn trong tay ít nhiều cũng có chút tiền, bọn họ đều ở phòng đơn trên lầu ba, nhưng lúc này đều tụ tập hết ngoài hành lang lầu ba, nghe ban công lầu hai thảo luận.
Trên thuyền phải có đến vài trăm người, trang phục các môn phái đều có, nhưng nhiều nhất vẫn là tán tu. Bọn họ tốp năm tốp ba tập hợp lại với nhau, âm thanh suy đoán mọi thứ về Vô Vọng Hải vang lên hết lần này đến lần khác.
“Lần này người vào biển có hơn ngàn người, không biết trong đó Trúc Cơ đỉnh phong có bao nhiêu người.”
“Theo ta được biết, Tiên Minh thiếu minh chủ Ngọc Sanh Hàn, Thanh Liên kiếm phái tiểu kiếm cốt Sở Tư Niên, Diệu Âm tiên tử của Cửu Chuyển Âm Khuyết, Minh đại tiểu thư của Tây Châu Minh gia, Lê Nhạn Hồi của Nhạn Minh Kiếm, những người này đã thăng cấp đến đỉnh phong từ năm ngoái.”
“Tạ Thiên Hành, đệ tử đầu tiên của Thương Hoàn vài ngày trước cũng đã thăng cấp lêи đỉиɦ phong.”
“Còn có vị Phật tử ở cực Bắc kia nữa.”
Mấy người bị mọi người nghị luận sôi nổi hiển nhiên trở thành đối tượng trọng điểm bị quan sát.
Kỳ Niệm Nhất thấy rất may, tuy nàng mang danh đệ tử cuối cùng của Mạc Quân, nhưng danh tiếng bên ngoài không quá nổi bật, lúc này có thể được yên tĩnh chút.
Nói đến cũng thật thần kỳ, ngoài đệ tử của Thương Hoàn ra, bên ngoài chỉ biết Mặc Quân nhận một đệ tử quan môn, là một kiếm tu, còn những thứ khác như tuổi tác, tướng mạo, xuất thân đều không biết gì cả.
Tung tích và hành vi mười mấy năm qua của nàng giống như bị người cố tình xoá bỏ.
Vốn tưởng rằng chuyến này có thể yên tĩnh chút, nhưng nàng muốn yên tĩnh còn người khác thì không.
“Ta nghe nói chuyến đi Vô Vọng Hải lần này, đệ tử quan môn của Mặc Quân cũng sẽ có mặt?”
Nghe thế, Tạ Thiên Hành nhịn không được toét miệng cười, chế nhạo nhìn nàng một cái.
“Đệ tử quan môn của tu sĩ Đại Thừa cảnh duy nhất trên đời, không biết là người phương nào, thực lực ra làm sao.”
“Ta nhớ mang máng có người nói nàng là thiên tài kiếm đạo, nhưng lời đồn không kéo dài lâu lắm, chẳng lẽ nàng là một con gà mờ?”
“Cái này thì không biết, mười mấy năm nay nàng ru rú trong nhà, hiếm khi ra ngoài du ngoạn, cũng không có chiến tích gì có thể thấy được trình độ thực tế cả.”
“Tin đồn là chính xác sao? Sao ta nhớ rõ kiếm tu Thiếu Niên Du nổi tiếng nhất Đông Châu là Thanh Liên kiếm phái tiểu kiếm cốt Sở Tư Niên, làm gì còn ai khác?”
“Nghe nói hắn trời sinh kiếm cốt, ngoài Thanh Liên kiếm tôn ra, hắn là người có kiếm cốt trời sinh thứ hai. So với hắn, bất kể kẻ nào muốn xưng là thiên tài kiếm đạo đều phải cân nhắc một hai.”
“Chuyến này có vẻ không ít kiếm tu, chắc chắn có rất nhiều người tới vì linh kiếm của thần thợ rèn Vân Dã, xung quanh đúng là toàn kẻ địch hùng mạnh.”
Tạ Thiên Hành nghiêng đầu hỏi: “Tiểu sư muội, nghe bọn họ nghị luận như vậy, không muốn đáp trả lại chút nào sao?”
Kỳ Niệm Nhất ôm kiếm, biểu tình bình tĩnh không gợn sóng: “Đoán bừa không có căn cứ, có gì mà phải so đo.”
“Về đệ tử quan môn của Mặc Quân, các ngươi có điều không biết…”
Một giọng nói trong trẻo từ dưới lầu truyền đến, mọi người tò mò theo âm thanh nhìn lại.
Kỳ Niệm Nhất đứng ở chỗ tối, nhướng mày, khoanh tay trước ngực xem người này sắp nói gì.
Giọng nói trong trẻo này vừa tiêu sái lại phô trương, thu hút nhiều sự chú ý.
Kỳ Niệm Nhất nhìn một cái đã nhận ra người này là người đã ngăn nàng lại dưới bến tàu để bán bản đồ.
Mọi người nhìn ra chỗ phát ra âm thanh, khi nhìn thấy đối phương ăn mặc bình thường có thể nói là tả tơi thì lại khinh thường thu ánh mắt lại, nhưng vẫn tò mò rướn cổ nghe ngóng, xem người này có thể nói ra tin tức gì về đệ tử của Mặc Quân.
Nếu không phải bộ dạng rách nát tả tơi như đệ tử Cái Bang thì nữ tử này rõ ràng tươi tắn rạng ngời, trong đôi mắt hạnh như có ngọn lửa rực rỡ đang nhảy múa, sáng rực lạ thường, lại quay lại nhìn bộ đồ rách nát tả tơi kia của nàng ta, bỗng cảm thấy không quá khó nhìn như trước nữa.