Chương 21:

“Rõ ràng là đi cùng tên tiểu tử họ Sở kia, đệ mù à?” Giọng nói lười biếng lạnh lùng lại xuất hiện, ghét bỏ nói: “Đứng lên quay mặt sang chỗ khác mà khóc, mất mặt quá.”

“Huynh nhắc tiểu tử họ Sở kia ta càng tức!”

Vạt áo màu xám đậm của Yến Hoài Phong cũng không biết là vật liệu gì, vừa cử động đã dễ dàng bung ra, hắn chỉ mới lau nước mắt mà l*иg ngực trơn bóng màu bánh mật cùng cơ ngực no đủ đã lộ ra một mảng lớn, người qua đường xôn xao nhìn sang.

“Ta là người thành thật, muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười, không giống như huynh.” Yến Hoài Phong nhếch miệng, liếc mắt khinh thường nhìn Ôn Hoài Du cả buổi không thấy đâu, mới vừa rồi lại đột nhiên xuất hiện bên người mình.

“Muốn tiễn thì đi tiễn thôi, lén la lén lút theo sau, lại còn dùng thuật ẩn thân, huynh mới là người mất mặt.”

Ôn Hoài Du phủi tay áo, không cãi nhau với hắn, chỉ lặng lẽ dùng mắt tiễn Kỳ Niệm Nhất đi xa.

Hồi lâu, cho đến khi thân ảnh của nàng hoàn toàn biến mất mới chậm rãi cong khóe môi.

“Hài tử lớn rồi cũng nên đi ra ngoài lang bạt.”



Ở bến tàu, người tới lui đông nghìn nghịt, hôm nay vô cùng náo nhiệt.

Trên bờ phần đông là bá tánh của Lê Thành.

Có rất nhiều lão bá tánh và phàm nhân sống ở Lê Thành, cũng không thiếu tu sĩ, có lẽ là bởi vì Lê Thành được xây ngay dưới chân núi Thương Hoàn, dân chúng thấy tu giả mặc đạo bào trắng và tu tiên giả lai vãng trên đường cũng không lấy làm kỳ quái.

Vừa nhìn đã biết là người từng trải sự đời.

Thậm chí, dần dà người dân với trí tuệ lao động đã tự mở ra cho mình một con đường kiếm tiền mới - lợi dụng vị trí địa lý dựa núi gần biển của Lê Thành, buôn bán một ít tài nguyên hiếm lạ mà tu sĩ ngoại lai không tìm được ở nơi khác.

Bọn họ mang cao bảo dưỡng tự chế, linh quặng và linh dược đem đi trao đổi thành các loại linh binh và linh khí… Bởi vì người tham dự thật sự quá nhiều, tu sĩ phàm nhân đều có, dần dà Lê Thành liền tự phát cách gọi Sơn Hải Thị.

Sơn Thị được mở ở chân núi Thương Hoàn, Hải Thị nằm ở bến tàu, nơi đâu cũng có tiếng người ồn ào, rất náo nhiệt.

Vô số con thuyền lớn giơ cao cột buồm, tu sĩ các nơi hô hoán bằng hữu để “ghép thuyền".

“Ghép thuyền không, bình quân mỗi người hai mươi linh thạch trung phẩm, một trăm người đang chờ ba.”

“Đạo hữu, thuyền này của bọn ta chỉ còn thiếu một người nữa là đủ quân số, ngươi quyết định nhanh đi.”

“Thuyền này của chúng ta chỉ cần mười tám linh thạch trung phẩm một người, còn thiếu mười người, tới đây đi.”

Từ bến tàu Lê Thành xuất phát, phải mất ba ngày mới có thể đến Vô Vọng Hải, trên bờ có vô số tu sĩ đang chờ xuất phát.

Đối với bọn họ mà nói, làm thế nào để ghép thuyền cũng là một môn học vấn.

Còn chưa lên thuyền, lực chú ý của Kỳ Niệm Nhất đã bị một người lạ mặt nào đó trên đường thu hút, nàng gần như trong nháy mắt đã xuất hiện trước mắt đối phương, Sở Tư Niên ngây người chớp mắt, cũng như hình với bóng nhìn theo.

Vừa mới nhìn sang đã nghe thấy một giọng nam đang trong thời kỳ vỡ giọng, giọng nói khàn khàn mang theo chút chua ngoa: “Cái gì?! Một lọ nhỏ như thế này mà giá mười linh thạch thượng phẩm? Bà già mở hắc điếm đó à!”

Mười viên linh thạch thượng phẩm quả thật không phải con số nhỏ.

Hệ thống tiền tệ của tu tiên giới rất đơn giản. Tiền tệ thông dụng duy nhất chính là linh thạch, linh thạch phân ra hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm, phương pháp chuyển đổi là một trăm linh thạch hạ phẩm đổi được một linh thạch trung phẩm, cứ như vậy suy ra.

Thông thường, một tông môn sẽ cho đệ tử môn hạ phí sinh hoạt một tháng là năm mươi linh thạch hạ phẩm, như vậy đã đủ cho một tu giả Thiếu Niên Du chi tiêu trong một tháng, dù sao tu chân giả không ăn không uống, linh thạch cũng chỉ dùng để đổi một vài tài nguyên tu luyện mà thôi.

Đối với đại tông môn như Thương Hoàn, người có bối phận cao như Kỳ Niệm Nhất, phí sinh hoạt mỗi tháng cũng chỉ có mười linh thạch trung phẩm, nếu không có nguồn tiền riêng, chỉ dựa vào phí sinh hoạt thì phải tích góp đủ tám năm ba tháng mới tích đủ mười linh thạch thượng phẩm.

Tuy rằng tám năm so với số tuổi thọ động một chút là mấy trăm năm, thậm chí là hơn một ngàn năm của tu chân giả mà nói chỉ là một cái búng tay, nhưng dùng số tiền này mua một lọ cao bảo dưỡng cho linh kiếm, hiển nhiên có chút không thích hợp.

Bà lão bán hàng tuổi đã cao, tính tình cũng không nhỏ, chỉ nói: “Bạch Lê Sương của ta từ trước tới nay đều là giá này, hơn nữa một tháng chỉ có một lọ, khách quan nếu chê đắt có thể xem thử món khác, Yên Ba Cao này ba viên linh thạch trung phẩm năm lạng, dùng được rất lâu.”

Nam tu kia thấy bà lão chỉ là một phàm nhân bèn chất vấn: “Đồ phàm nhân làm có gì tốt!”

Bà lão cười khẽ, nếp nhăn trên mặt di chuyển: “Nơi này là Lê Thành nằm ngay dưới chân núi Thương Hoàn. Tiên trưởng, ở chỗ này của chúng ta, thứ không thiếu nhất chính là tu sĩ.”

Lời này khiến những người xung quanh bật cười.