Chương 12

Ảnh Họa vô hình vô thể, sau khi rời khỏi con rối thì cực kỳ gầy yếu, nhưng bởi vì mắt thường khó lòng nhìn thấy, thậm chí còn rất ít người từng thấy qua chân dung của nó, hiện giờ bị Đan Ca có thể trảm hồn thể đâm xuyên qua, mới dần dần lộ ra một ít diện mạo.

“Thanh kiếm này của ngươi thú vị đấy.” Linh Hư Tử thế mà lại có hứng thú với kiếm của Kỳ Niệm Nhất trước.

Hắc ảnh như sương mù không ngừng giãy giụa vặn vẹo dưới kiếm, rõ ràng nó không phát ra âm thanh, nhưng trong lòng mọi người đều nghe được nó đang nói chuyện.

“Lần này là ta thua. Nhưng các ngươi đoán thử xem trong liên minh tiên đạo rốt cuộc có bao nhiêu con rối của ta?”

Linh Hư Tử nhíu mày: “Chỉ là phân hồn, chủ hồn không có ở đây.”

Nói xong hắn vươn tay nhổ kiếm xuống, lại bóp vài cái, đem phân hồn của Ảnh Họa tạo thành một viên hắc ảnh nhăn nhó, tiện tay ném vào bầu rượu lúc nào cũng vắt bên hông.

Linh Hư Tử quay lại cúi người trước các vị trưởng lão ở những môn phái khác, đặc biệt là Lư Khám đang chịu nỗi đau mất nhi tử: “Việc này Thương Hoàn chúng ta xin tạ lỗi cùng các vị.”

“Đệ tử môn hạ bị Ảnh Họa đoạt xá, Thương Hoàn lại nhiều năm không phát hiện ra, gây nên đại họa như hôm nay cũng là do chúng ta sơ sót.”

Trưởng lão Lư Khám bị câu này của hắn làm cho hồi thần, ánh mắt hiện lên vẻ đau xót, linh lực cả người bạo trướng, ngửa mặt lên trời gầm lớn.

“Nhi tử, nhi tử của ta lại chết trong tay thứ dơ bẩn đó.”

Kỳ Niệm Nhất lúc này mới lau xong kiếm. Trong số các thanh kiếm của nàng, Đan Ca là thanh kiếm thích sạch sẽ nhất. Tuy rằng vừa rồi không có dính máu, nhưng nếu không lau vài cái thì quay về chắc chắn nó sẽ cáu kỉnh.

Là một kiếm tu tốt, tuyệt đối sẽ không làm đạo lữ của mình tức giận. Đặc biệt là kiếm tu có nhiều đạo lữ như nàng. Nếu mỗi thanh kiếm đều cáu kỉnh thì nàng mới là người phải chịu khổ.

Cũng giống như khi nàng còn nhỏ, không thể hiểu nổi phụ hoàng của mình làm thế nào có thể chống đỡ được hậu cung nhiều nữ nhân như vậy.

Sau khi thu hồi kiếm, Kỳ Niệm Nhất đột nhiên bị ai đó hung hăng đè bả vai, trước mặt là đôi mắt đỏ như máu của Lư Khám.

“Ngươi, ngươi làm cách nào có thể thấy được Ảnh Họa! Nói cho ta!”

Không chỉ lão mà tất cả những người ở đây đều muốn biết.

Tuy rằng chưa từng nói rõ, nhưng thông qua việc này bọn họ làm sao không biết chuyện lúc trước xảy ra như thế nào.

Ảnh Họa hấp thu ký ức cùng năng lực của Mạnh Hồng Tuyết, lại lợi dụng khả năng ngụy trang mà nó am hiểu nhất, nhân lúc Kỳ Niệm Nhất hôn mê, ngụy tạo kiếm pháp của nàng gϊếŧ chết mười hai người không có sức phản kháng.

Mục đích là giá họa cho Kỳ Niệm Nhất, ép nàng phản bội Thương Hoàn, thậm chí là toàn bộ tiên đạo. Ảnh Họa trời sinh vô hình vô sắc, vừa nãy bọn họ thậm chí còn không nhận ra, ngay lúc Mạnh Hồng Tuyết tự sát có thứ gì đó từ cơ thể hắn chạy thoát ra ngoài.

Vì sao Kỳ Niệm Nhất lại có thể chuẩn xác dùng một kiếm chém trúng nó?

Đôi mắt dưới Tinh Trần Sa của Kỳ Niệm Nhất đã khôi phục lại dáng vẻ của người bình thường, nàng bình tĩnh nhìn về phía Lư Khám, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta nói rồi, hai mắt ta tuy mù nhưng kiếm trong tay thì không.”

“Hai mắt nhìn không thấy, nhưng kiếm của ta thì có thể.”

Lư Khám nhìn nàng thật sâu.

Vị này rõ ràng đã có tuổi, một tháng đau đớn vì mất đi nhi tử đã khiến râu tóc lão toàn bộ bạc trắng.

Người tu hành vốn không bị năm tháng ảnh hưởng, tuổi tác hơn mấy trăm nhưng khuôn mặt vẫn trẻ trung như thanh niên, nhưng vị tu sĩ Hóa Thần cảnh cường đại trước mặt lại già nua đến nhường này.