- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nam Nhân Chân Thọt Tiệm Sủi Cảo
- Chương 46
Nam Nhân Chân Thọt Tiệm Sủi Cảo
Chương 46
Mấy ngày nghỉ phép chớp mắt là qua.
Buổi tối cuối cùng trước khi kỷ nghỉ kết thúc, Trình Thủy nằm lăn lội trên giường. Ngày mai đã đi làm, chuyện đó khẳng định không xảy ra, hắn cũng không thể mỗi ngày đều không ịch, chỉ luôn cảm thấy trong đầu có tụ khí, trong lòng như có cái gì đó khó chịu.
Trình Thủy nhìn chằm chằm trần nhà đen sì —– đợt nghỉ lần nữa hai người còn phải chờ hơn nửa tháng nữa, tiếp đó, lại đến một tháng, dựa theo chu kỳ đó, một năm của bọn họ tính cả tết xuân, cũng chỉ có thể làm mười lăm lần.
Chớ nói chi Trình Thủy luôn muốn kéo anh ấy dậy sớm đi tới chỗ mới chơi, hai người ở cùng nơi, chuyện này vừa trọng yếu lại không thể quá sa đọa, thời gian lâu một tý, chuyến đó quả thật nghẹn chết Trình Thủy.
Hắn tính tới tính lui, rốt cuộc suy nghĩ tới chỗ mấu chốt.
“ Ca, anh có cảm giác như, chúng mình nghỉ ngơi một tháng có quá ít.”
Dưới lớp chăn bông, Trình Thủy không kiêng dè gì mà đem nửa người bám vào Nghiêm Khánh Sinh, ngón tay như có như không sờ cổ tay anh.
Xương cổ tay Nghiêm Khánh Sinh có chút nhóc, cũng không biết nơi nào chọc tới Trình Thủy, ở trên giường nhiều lần gần đây đều phải bắt tới liếʍ rồi hôn, cao hơn còn muốn lưu lại dấu răng không sâu không nông.
Lúc này vừa mới hơn chín giờ, Trình Thủy liền nghịch anh, Nghiêm Khánh Sinh đương nhiên cũng ngủ không được. Trình Thủy nói chuyện rõ rành thực, Nghiêm Khánh Sinh nói “ Thật quá ít”, lại không biết nên nói gì tiếp nữa.
Với hoàn cảnh của anh, mắc dù còn có thể tìm một công việc khác, nhưng nhỡ may công việc đó còn tệ hơn chỗ tiệm sủi cảo thì sao?
Về phần Trình Thủy…
Trình Thủy tiếp lời mình đã nói: “ Nhưng mà bây giờ quả thực cũng không phải lúc đổi việc làm.” Trong nhà chung quy cần ăn cơm, sinh hoạt, nhu yếu phẩm cần thiết thế nào cũng không phải, mỗi tháng cần tiền, mới làm cho Sinh ca bỏ loại thói quen sống trong bần cùng tiết kiệm kia.
Tiền, tiền, tiền.
Trình Thủy thở dài, động tĩnh lớn dẫn tới Nghiêm Khánh Sinh quay đầu nhìn hắn.
Hiện tại anh nên nói lời động viên gì đó để xoa dịu nhóc nóng tính nhà anh đây, cố tình một người tuyệt vọng chừng ba mười năm, nghĩ ra được lời nói anh nhưng đều không thể nói ra được.
Có thể làm sao.
Cứ như vậy đi.
Chuyện rồi sẽ qua.
Đều giống nhau.
Anh còn muốn nói, tuy rằng rất khổ, nhưng có A Thủy, cũng không có khổ.
Anh há miệng, một chữ chưa nói, tay cũng tự chủ nắm lấy Trình Thủy, như một đứa nhỏ cầm lấy trân bảo, năm ngón tay bao một nửa bàn tay Trình Thủy.
Trình Thủy cà cà gò má anh.
Bắt đầu làm việc, hai người đều nhanh chóng trở về trạng thái làm việc trước lễ, vẫn đi sớm về trễ, nửa đêm Trình Thủy đạp xe đón người về, nói lời thân mận, rồi cùng ngủ chung một cái chăn.
Chỉ là việc trước đó chôn trong lòng Trình Thủy một hạt giống.
Hắn luôn cảm thấy, có lẽ không có hóng bét như vậy, biện pháp tìm lối ra vẫn phải có, dù cho không thể lập tức thay đổi, song tìm một mục tiệu không quá khó, từng bước một thực hiện, sinh hoạt sẽ trải qua tốt đẹp hơn.
Trên tay hắn phần lớn là mấy nghề linh tình, khắp nơi kiếm cơm ăn không thành vấn đề, nhưng cũng chỉ là kiếm cơm ăn.
Một tay nghề phải học thật sâu, thứ nhất phải có thầy chỉ dạy, thứ hai phải tiêu tốt không ít công sức, Trình Thủy đều không có cái nào — việc đó sẽ kéo dài mười năm tám năm, Sinh ca của hắn thân thể sẽ yếu!
Đang ngồi ở cửa tiệm suy nghĩ, Ngô Tiểu Tư tới, trong miệng còn cắn bánh rán.
“ Chậc, nhà này làm bánh rán không tồi,” anh ta
mở cửa, một bân gặm bánh một bên tán gẫu, “ Ngày hôm nay dậy muộn, trước đây tôi đều chạy thêm một con đường mua đồ ăn rẻ hơn, đây là lần đầu tiên mua thử nhà này.”
Anh ta
liền cắn một cái: “ Chậc chậc châc, thật chi tiền đúng.”
Trình Thủy liếc bánh rán trong tay anh ta, thuận miệng trả lời một câu, cúi người xuống chuyển chậu hoa, đi ra vài bước đột nhiên lóe lên, đột nhiên quay đầu, Ngô Tiểu Tư đi theo phía sau sợ đến sững sờ.
“ Sao, làm sao?”
Trình Thủy a một tiếng, “ Không có chuyện gì.” Hắn cười cười, “ Nhìn anh khen cái bánh rán tới trời cao, muốn nhìn xem cái bánh rán hình dáng ra sao.”
“ Nè,” Ngô Tiểu Tư nói, “ Cậu có muốn ăn không? Sáng mai tôi giúp cậu mua mấy cái?”
Trình Thủy nối ống nước: “ Bao nhiêu?”
Ngô Tiểu Tư ném túi, lấy nước lạnh rửa đầu ngón tay, ở trên quần lau khô, “ Tôi mua năm đồng, bỏ thêm một trứng.”
Trong đầu Trình Thủy nhanh chóng tính toán: bên trong đơn giản là cải thảo, khoải tay, rong biển thái sợi, thêm nước sốt, chi phí không cao mấy, nhưng lại thêm đồ ăn kèm bán lấy tiền.
Hắn trước đố chưa nghĩ tới làm cái này, bây giờ đột nhiên nổi lên tâm tư, liền giống như nước sông vỡ đê không thu lại được, hắn càng nghĩ càng cảm thấy có thể làm được, trong lòng ngứa ngáy hận không thể lập tức chạy tới sạp hàng nhà người ta khảo sát một phen.
“Hai ngày nay không được,” Trình Thủy cố đè ý nghĩ không an phận xuống, nhìn như lơ đãng nói, “ Trong nhà có người quản, phải ăn ở nhà.”
Mấy buổi trưa sau, Trình Thủy ôm hộp cơm lượt lờ xuống phố. Hắn không đi chỗ cổng nơi Ngô Tiểu Tư sống, dù sao bên kia cũng ít sạp hàng, không bằng hướng tới phố ăn vặt.
Tiệm bánh rán trong phố ăn vặt chỉ cách mười bước chân, Trình Thủy tùy ý chọn một chỗ ngồi, một bên bới cơm một bên nhìn phụ cận hai, ba sạp, ăn xong rồi lau miệng, đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm chiếc xe kia.
Hắn đi liên tục một tuần lễ, cho ra một kết luận, chi phí vật liệu không cao, nhưng có lãi.
Hắn làm được!
Thêm một buổi trưa, Trình Thủy không đi phố ăn vặt, thay đổi đi tìm thợ hàn hỏi giá. Thợ hàn hình đã quen, vừa nghe hắn muốn làm xe bánh rán, cũng không buồn ngẩng đầu lên liền bắt đầu báo giá: “ Không bếp thì một ngàn hai, có bếp thì một ngàn rưỡi.”
Trình Thủy đi bốn, năm nhà, hầu như đều là con số đó. Hắn tính toán lại, khoảng chừng hơn nửa năm có thể làm một chiếc.
Buổi tối hôm đó, Trình Thủy đêm chuyện hai tuần lễ kể hết cho Nghiêm Khánh Sinh nghe.
Ban đầu Nghiêm Khánh Sinh nghe thì hết hồn, anh chưa từng nghĩ
mình sẽ làm ông chủ, cho dù chỉ là một ông chủ sạp hàng bánh rán nhỏ, song cũng được tính thoát khỏi giai cấp làm công rồi!
Trình Thủy không ngượng ngùng gì: “ Ca, có chỗ nào không thích hợp sao?”
Nghiêm Khánh Sinh suy nghĩ nửa ngày, ngược lại càng nghĩ càng thích hợp. Trình Thủy tay linh hoạt, nguyên liệu tự mình có thể chuẩn bị, em ấy lớn lên đẹp trai lại còn dẻo miệng, thân thể còn ăn được khổ,
đang để thử.
“ Không cần lâu thế đâu.” Nghiêm Khánh Sinh châm trước, chậm rãi đáp. Trình Thủy nói cần tám, chín tháng, anh cảm thấy quá lâu, thời gia dài như thế, vạn nhất khoảng thời gian giữa có sự cố gì, một lần bỏ lỡ rất tiếc.
Trình Thủy ngẩn người, bối rối, “ Không được, không được, ca, anh đừng vì chuyện này tiết kiệm chuyện ăn mặc nha.”
Hắn thật vất vả mới để cho anh chậm rãi tiếp nhận cuộc sống như bây giờ, vấn đề đó là giới hạn cuối cùng của Trình Thủy, một bước cũng không nhường.
Nghiêm Khánh Sinh nói: “ Như vậy chậm —– anh… Chùng mình còn có chút tiền, em cầm đi.”
Anh nói, bắt đầu lấy gối ra: “ Có bốn ngàn hai.”
Từ khi Trình Thủy đến, anh không còn đếm tỉ mỉ số tiền đó, đại khái cái đáng giá nhất hiện giờ không còn là số tiền trong gối nữa, hình như rất lâu rồi anh không còn nghĩ tới chuyện tiền nóng nữa rồi.
Trình Thủy nhíu mày lại: “ Ca, tiền giữ phòng chuyện khẩn cấp, không được.”
Nghiêm Khánh Sinh nói: “ Nhưng chuyện này không phải việc gấp sao.” Anh nhìn Trình Thủy kiên quyết không đồng ý, đành phát rút ra một ngàn, nói cho hắn biện pháp đề phòng: “ Thế…Đợi thêm hai tháng.”
Một tháng tiết kiệm hai, ba trăm, thì xe có thể mua được sau hai tháng. Có xe, vậy chuyện đó liền hoàn thành một nửa.
“ Đây là xe của hai ta.” Trình Thủy không thuyết phục được anh, bất đắc dĩ cười rộ lên, “ Quần bánh rán Thủy Sinh, được không?”
Làm quần bánh rán nhìn thì dễ, song tự mình bắt đầu mới phát hiện ra không ít vấn đề phát sinh: “ Bày bán chỗ nào đây, giá cả bao nhiêu, bánh rán chiên đến độ nào thì hợp, đồ ăn kèm thì liên hệ nơi cố định nào, thậm chí hắn đến lần lướt từng sạp để nếm thử nước sốt, sạp nhà ai ăn giòn hơn. Từng chi tiết nhỏ, chờ Trình Thủy xử lý xong những vấn đề đó, một tháng cuối cùng làm việc tại cửa hàng hoa cũng kết thúc.
Bởi vậy cứ việc kế hoạch thuận lợi, đã bốn tháng từ khi quần bánh rán Thủy Sinh chính thức khai trương.
Rất nhiều năm sau, Trình Thủy nhớ như in ngày đầu tiên hắn mang về 263 đồng rưởi về nhà. Hai người ngồi lý ở trên giường đếm tới đếm lui bốn, năm lần, Nghiêm Khánh Sinh đánh giá thành phẩm,mỗi ngày bán kết thú thì lời được hơn 120 đồng.
Trình Thủy nhấn máy tính: “ Một tháng… Ba ngàn sáu!”
Hắn ôm máy tính ở trên giường lăn lộn, mừng rỡ xong cũng bất giác mệt mỏi.
“ Tiền gốc quay về!” Hắn toét miệng kêu, “ Ca, chờ tháng này xong, việc bên tiệm sủi cảo bên kia anh nghỉ đi.”
Nghiêm Khánh Sinh dừng chút, “ Nhưng mà…”
“ Không được nhưng mà!”
Trình Thủy như một con cá chép nhảy, víu bả vai anh thì thầm, hắn đã sớm không muốn anh làm công việc đó, hiện tại
thuyết phục đặc biệt trôi chảy, “ Chỗ tiệm sủi cảo phải dậy sớm, bỏ lỡ thời gian buổi sáng. Không đi tiệm sủi cảo có thể giúp em mà, chờ em ra ngoài anh còn có thể nghỉ ngơi thật tốt, chờ chúng mình kiếm tiền lời nhiều hơn, cũng có làm một tuần nghỉ ngơi…”
Sau đó thì…
Trình Thủy nhớ tới Sinh ca anh ấy ngoài miệng không đồng ý, thế nhưng kết quả không chịu được cả ngày hắn luôn miệng nhắc tới, có một ngày âm thầm nghỉ việc.
Đó là tháng thứ ba Trình Thủy mở hàng, thu nhập bắt đầu ổn định, vận may tốt thì một ngày có thể kiếm lời hơn 200 đồng,
có ngày không tốt, thì chừng một trăm đồng cũng ổn.
Quầy bánh rán Thủy Sinh đặc biệt thu hút mấy cô gái trẻ hoan nghênh, không giống mấy chủ sạp ven đường bình thường, mặt Trình Thủy mười phần ga lăng, hướng về phía cô gái trẻ nở nụ cười, hỏi có muốn thêm cái gì không, tâm tình tốt còn đề cử món, còn có thêm một người sốt ruột đó.
Nghiêm Khánh Sinh đâu?
Ngồi ở dưới dù che nắng Sinh ca có điểm ngượng ngùng, anh vỡ tay dính bột: “ Không có tiến bộ, liền làm vằn thắn đi.”
Trình Thủy nghe thế che miệng nói: “ Tại sao không có, không phải anh làm ông chủ sao?”
“ Đừng nghe em ấy nói bậy,” Sinh ca của hắn sốt ruột, nói chuyện hơi nhanh, Trình Thủy mím môi nhịn cuời, “ Chỉ có mình em, ở nhà cũng nhàn rồi, buổi chiều đóng gói dọn ra ngoài, cũng, cũng không lãng phí.”
“ Dọn nhà? A, phải” Nghiêm Khánh Sinh mò bát, hô số, lại nói tiếp, “ Gần một năm, ngõ Lục Đạo hủy đi, đền phù không ít tiền, mua nhà lầu đi.”
Anh tựa hồ muốn cười, “ Nhiều người ở Ngõ Lục Đạo đều chuyển tới, không ngờ sau khi đổi chỗ vẫn sống chung với hàng xóm cũ.”
Trình Thủy bĩu môi, lại muốn nói chen vào, kết quả khách tới, hắn phải chào hỏi khách.
“ A Thủy vẫn còn có ý kiến với những người đó,” Nghiêm Khánh Sinh thở dài, ngược lại vừa cười, “ Nhưng mà tới ăn sủi cảo thì em lại không ý kiến.”
“ Nhà ở rất phí tiền, tiền tiết kiệm hơn nửa năm cũng đã tiêu gần hết,” anh nhìn về bóng lưng Trình Thủy, “ A Thủy không vui giữ lại mấy vật dụng nhà đã hỏng, nên bỏ tiền ra mua đồ mới.”
Nhưng mà cũng không có gì, hiện tại có ăn có mặc, còn có chút tích góp.”
Trình Thủy quay lại, thuần thục bỏ sủi cảo vào nồi.
Đã đến giờ tan tầm, khách bắt đầu tăng lên.
“ Còn có chuyện?” Trình Thủy ôm cánh tay nhìn sáng, “ Hử? Kết thúc nói chuyện?”
Hắn không chút nghĩ ngợi, kéo một bên tay Nghiêm Khánh Sinh nắm chặt, nâng lên lắc lắc như tuyến cáo.
“ Rảnh thì đến ăn sủi cảo, bánh rán, bớt tám phần trăm, cảm ơn đã ủng hộ.”
Nghiêm Khánh Sinh oán trách mà liếc hắn cái, “ Nói chuyện cẩn thận.”
“ Cảm ơn mọi người, chúng tôi rất hạnh phúc.”
KẾT THÚC.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nam Nhân Chân Thọt Tiệm Sủi Cảo
- Chương 46