- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nam Nhân Chân Thọt Tiệm Sủi Cảo
- Chương 38
Nam Nhân Chân Thọt Tiệm Sủi Cảo
Chương 38
Vừa vang đã đến nửa đêm.
Hai người đều là lần đầu khai trai, không nói chứ ăn vào mới biết vị, thân thể giao hòa vào cùng nhau mở ra thế giới mới, cũng đủ cho bọn họ chăm chỉ không ngừng tiến hành thăm dò.
Nghiêm Khánh Sinh kêu cũng đã kêu, khó cũng đã khóc, vành mắt hồng, cái mông cũng hồng, cũng không biết Trình Thủy một người gầy thế sao lại có khí lực lớn đến thế, eo khố như đóng cọc hướng vào trong cái mông anh, Nghiêm Khánh Sinh tình cờ còn đưa ngón tay cào vào trên lưng, đυ.ng vào suy đoán đã có chút sưng lên.
Dù vậy, anh cũng không có nói cái gì “ Nhẹ chút” loại hình đó, Trình Thủy thật hung ác, một câu đều bị hắn húc đến tan. Huống chi đều là đàn ông, trong lòng hiểu rõ nhau, ngoài miệng thì thật muốn kêu nhẹ chậm —- chậm được không?
Chính mình so với hắn lớn tuổi thế, nhiêu bao dung hơn cũng phải. A Thủy tuổi còn trẻ, dằn vặt… Nếm thử tư vị chút cũng là một chuyện tốt.
“ Sinh ca,” Trình Thủy tìm lại được lời nói, kết quả thở nửa ngày, mộc mộc mà nói, “ Anh thật đẹp.”
Bọn họ động phòng hoa chúc, chỗ nào cũng có ánh sáng màu hỉ, Nghiêm Khánh Sinh năm ở trong ánh sáng hồng, không biết tia sáng nổi bật hay là động tình đỏ ửng, hay là nghe Trình Thủy làm thể diện mỏng đi mấy tầng, nói chung cả người bao quanh ánh sáng ấm hồng. Cẳng chân anh bị Trình Thủy giơ lên, chất lỏng thuận theo chân chảy xuống bụng, tựa hộ chạy ra mặt chân sau.
Trước một phút, Trình Thủy mởi từ đóa hoa rút ra. Nghiêm Khánh Sinh khi đó mới tiết qua, bị lăn qua lăn lại hỗn độn, Trình Thủy nói cái gì anh đáp ứng cái đó.
Trình Thủy nói: “ Ca mạnh thật.”
Anh cũng hừ hừ gật đầu.
Trình Thủy nở nụ cười, nói: “ Em bắn vô ca có được hay không.”
Hắn nói thế, lại nghe không ra một chút ý từ dò hỏi nào, Nghiêm Khánh Sinh nghe không đa nghi, càng không có cùng hắn cò kè mặc cả, lung tung đáp ứng.
Ai biết Trình Thủy tự nhiên dùng cái chân tật của anh cọ mười mấy giây, thẳng tắp bắn đi ra. Trên làn da trắng để lại mấy vết hồng ấn, trên vết hồng ấn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng, ánh đền cũng không ce giấu được hành vi biếи ŧɦái này của Trình Thủy.
Trình Thủy một chút cũng không cảm thấy thẹn thùng, đôi mắt nhìn đăm đăm vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn vừa mới bắn lưu lại một đường ở trên đùi Nghiêm Khánh Sinh, tựa hồ thay thế tay hắn phác họa một bức họa quỷ dị.
Ít nhất trong lòng hắn cảm thấy thấy đẹp.
Nghiêm Khánh Sinh nhỏ mắng hắn: “ Kỳ quái.”
Trình Thủy không tiếp lời anh, Nghiêm Khánh Sinh nói hắn kỳ quái đã mắng lưu tình lắm, hắn một chữ đều không thể cãi lại. Trình Thủy không hề chớp mắt nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chậm rãi chạy theo đùi lớn, mới có điểm đáng tiếc mà lau khô ráo, đến gần thân Nghiêm Khánh Sinh.
Nghiêm Khánh Sinh còn muốn mắng hắn biếи ŧɦái, trên giường không đứng đắn, một chữ cũng không mắng ra, đều bị Trình Thủy một hơi nuốt vào bụng, đầu lưỡi như sai khiên, tùy theo Trình Thủy làm bừa.
“ Đùi của ca ca thật hữu dụng.” Hắn hôn đến đầu lưỡi tê rần, mới dán vào bên khóe miệng vui vẻ nói.
Lúc nói chuyện đầu lưỡi Trình Thủy theo từng con chữ ở bên mép miệng Nghiêm Khánh Sinh liếʍ, liềm đến tim Nghiêm Khánh Sinh run rẩy, làm anh không có biện pháp bào, thẳng thắn nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Trình Thủy gọi cái người đang giả bộ, ngược lại hắn tinh lực dồi dào, nhìn nhìn thời gian cũng không còn sớm, hắn không cùng Nghiêm Khánh Sinh nói, ngày mai hắn còn có kế hoạch nhỏ, tính là lễ vật cho tân hôn.
Nếu như đem người đùa ác quá, lễ vật này đại khải cũng phải ngâm nước.
Trình Thủy sờ mũi, dù sao một tháng khó có một lần nghỉ được, tháng sau thật ra là tuần trăng mật. Tuần trăng mật, chính hắn liền nhai nhai, chân đó, mẹ nó quá ngọt.
Hắn cúi người, vây quanh đùa người đang thành thật sắp ngủ Nghiêm Khánh Sinh: “ Ca, ngày mai chúng ta hường tuần trăng mật.”
Nghiêm Khánh Sinh không lên tiếng, nhẹ nhàng nhíu mày lại, ngón tay anh đυ.ng tới bàn tay đang chống giường của Trình Thủy, đầu nóng út tự chủ mà ngoắc ngoắc.
Trình Thủy bị cái lão nam nhân đáng yêu này nhịn không nổi.
Hắn ở bên cạnh Nghiêm Khánh Sinh, ngồi xếp bằng trên chiếc giường trong phòng kết hôn của hai người, tinh tế nhớ lại chuyện từ lúc vào cửa đến giờ, lột kẹo trong tay, kẹt ket nhai nát, ngọt đến khô cổ.
Trong phong ngoài phòng yên tĩnh xuống, bọn họ động phòng là một nhà duy nhất trong ngõ sáu vẫn còn sáng đèn, Trình Thủy nghe thấy tiếng gió rít bên cửa sổ, đùng đùng đùng phát ra âm thanh nhỏ.
Trình Thủy chưa cảm giờ cảm thấy một giây phút nào bình an như vậy.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nam Nhân Chân Thọt Tiệm Sủi Cảo
- Chương 38