Chương 47

Sau hai tiếng tích thanh thúy vang lên, là giọng nam mà cậu vô cùng quen thuộc.

“Uy?” Trong thanh âm của Âu Dương Trạm có chút vội vàng, bên kia cũng có chút tranh cãi ồn ào, có lẽ là thật sự bận rộn.

“Là em.” Tiếu Tiểu chỉ nói hai chữ, bỗng nhiên không nói nổi nữa.

“Anh đương nhiên biết.” Thanh âm nam nhân trở nên nhu hòa “Sao nào?”

“Hoàn hảo.” Tiếu Tiểu cố gắng làm cho thanh âm của mình trở lên vui vẻ một chút “Rất náo nhiệt.”

Thế nhưng, cười không nổi, hoàn toàn cười không nổi.

Chỉ cần vừa nghĩ tới, cậu sẽ cùng nam nhân ly biệt.

Vừa nghĩa đến không còn thấy, không sờ được tới gương mặt anh tuấn của nam nhân cũng không có cách nào nghe hắn ôn nhu gọi tên mình “Tiểu, Tiểu….”

Càng không còn có thể trong đêm được hắn ôm thật chặt.

Đã cảm thấy đau lòng.

Thật khó chịu, thật sự khó chịu.

Chỉ là tưởng tượng mà thôi, nước mắt lại không nhịn được mà trào ra ngoài hàng mi.

Thật là, bản thân sao lại không có tiền đồ như vậy.

Tiếu Tiểu che loa điện thoại, không để nam nhân nghe được tiếng nức nở của mình, nước mắt lại ngưng không được, ào ào trào ra liên tục.

Chết tiệt, bản thân đã sớm hạ quyết tâm, lại càng không nên dao động sau đó.

Không phải đã suy nghĩ tốt lắm sao? Cậu sao lại có thể khóc, bản thân nhu nhược như vậy sao có thể cố gắng phấn đấu, sao có thể trở thành một người có thể xứng đôi với hắn.

Không được, không thể như vậy.

Dùng sức lắc lắc đầu, nước mắt trào ra, không ngừng lau nhưng thế nào cũng không lau sạch được.

Nước mắt giống như tưởng niệm đối với nam nhân, không thể cứu vãn được.

“Tiểu? Tiểu, làm sao vậy?” Nam nhân một lúc lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, thanh âm có chút lo lắng “Không có việc gì chứ.”

“Không có.” Tiếu Tiểu có chút nghẹn ngào.

“Tiểu, em khóc?” Nam nhân càng nôn nóng “Có ai khi dễ em sao?”

“Không phải…” Tiếu Tiểu cũng không nhịn được nữa, ngồi xổm trên mặt đất, mặc cho nước mắt liên tục rơi “Chỉ là… Chỉ là…”

“Làm sao vậy?” Trong giọng nói của nam nhân bao hàm ôn nhu cùng quan tâm.

“…” Tiếu Tiểu không nói lời nào, chỉ có khóc, khiến nam nhân càng thương tiếc, không ngừng hỏi, cuối cùng không hỏi nữa, chỉ lẳng lặng nghe tiếng khóc của cậu, cuối cùng, mới nói.

“Đừng sợ, Tiểu.”

“Đừng sợ.”

Em sao có thể không sợ, không còn thói quen được anh ôm lấy, em lập tức sẽ phải một mình đối mặt với khó khăn, em sợ chính mình không thể đối mặt được, càng sợ không có khả năng sống mà cuộc sống không có anh.

“Em nhớ anh.” Tiếu Tiểu đứt quãng nói.

“Đồ ngốc, mới có một ngày không gặp mà thôi.”

“Nhưng… Hôm nay…. Là lễ Trung thu a.” Tiếu Tiểu nói tiếp “Thật muốn ở cùng anh, hôm nay… Hẳn là ngày lễ được ở cùng với người thân.”

Nếu như có thể ở cùng một chỗ với anh, sẽ tốt biết bao nhiêu.

Cái này so với lễ tình nhân còn quan trọng hơn.

Với cậu mà nói, gia đình là nơi ấm áp nhất, Âu Dương Trạm cho cậu cảm giác đó, nơi ấm áp, nơi quan tâm, chỉ không có ── cảm giác gia đình đoàn tụ.

Nam nhân bật cười, tiếng cười thoải mái truyền qua sóng điện thoại truyền tới đây.

“Anh sẽ cùng Tiểu.”

Tiếu Tiểu chỉ khóc.

Thế nhưng, qua ngày hôm nay, anh sẽ không có cách nào bầu bạn cùng em.

Trên bầu trời, pháo hoa nổ, một mảnh màu sắc rực rỡ, cùng lúc đó đầu di động bên kia cũng truyền đến một tiếng ầm ầm.

Tiếu Tiểu trừng lớn mắt, không kịp suy nghĩ, chỉ cảm thấy một vòng tay mạnh mẽ kéo cậu vào l*иg ngực quen thuộc.

“Tiếu Tiểu ngốc, anh không phải đã nói sao? Sẽ vĩnh viễn cùng Tiểu.” Thanh âm từ tính, đem không khí ấm áp thổi vào tận đáy lòng Tiếu Tiểu.

Cậu sửng sốt một chút, sau đó lại khóc lớn hơn, khiến bộ tây trang đắt tiền của nam nhân bị ướt rối tinh rối mù.

Người qua đường đều ghé mắt lại, nhìn đôi tình nhân ngoại hình xuất chúng, không hiểu vì sao ở trong ngày lễ này, cậu trai kia lại khóc thương tâm như vậy.

Tiếu Tiểu khóc khóc, cổ họng đã khàn đi, mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cậu yêu nhất.

Nam nhân vẫn vuốt ve lưng cậu, chờ cậu khóc xong, hỏi “Khóc xong? Anh còn tưởng rằng Trung thu năm nay phải ngập trong biển nước mắt chứ.”

“Anh không phải đang họp sao?” Tiếu Tiểu lúc này mới hỏi.

“Anh đã rút ngắn thời gian họp lại, nhưng mà vẫn tới chậm.” Nam nhân vừa nói vừa lau nước mắt trên gương mặt ái nhân “Cũng may đã tới đây, đến chậm một chút em đã như vậy, nếu như thật sự không đến thật không biết Tiểu sẽ như thế nào.”

“Anh chế nhạo em.” Tiếu Tiểu chu miệng, rồi lại nhịn không được mỉm cười, không thể làm gì khác hơn là buông tha ý niệm tức giận trong đầu, hài lòng ôm lấy nam nhân.

“Làm sao dám?” Nam nhân lấy khăn tay ra, đem nước mắt nước mũi trên mặt nhân nhi lau khô, nhân nhi lại vẫn chưa hết giận chăm chú cọ cọ lên người nam nhân, sau đó nam nhân không thể làm gì khác hơn là đầu hàng.

“Được rồi được rồi, anh sai rồi còn chưa được sao? Cũng đừng tiếp tục làm hỏng tây trang của anh nha, thế này làm sao anh dám nhìn người khác.”

“Có cái gì mà không dám nhìn người khác.” Tiếu Tiểu cười “Em ở bên cạnh anh còn tăng thể diện cho anh a.”

“Cũng đúng.” Sờ sờ cằm nhân nhi “Có một đại mỹ nhân bên người ai nhìn thấy cũng phải hâm mộ, đáng tiếc là có chút lo lắng, thật không cam lòng để người khác cũng nhìn thấy thời điểm em đẹp như vậy.”

“Khóc đâu đẹp.” Tiếu Tiểu cười cuối cùng lau khô nước mắt, sau đó túm ống tay áo nam nhân “Đi, shopping.”

Vì vậy nam nhân bảo tài xế rời đi, bọn họ bắt đầu đi bộ.

Tiếu Tiểu tựa vào nam nhân, nghe tiếng tim đập an ổn của nam nhân, cảm thấy hài lòng, luyến tiếc buông tay.

Bọn họ đi thẳng về phía trước, giống như những đôi tình nhân bình thường khác, thân mật khăng khít, nói nói cười cười.

“Xem kìa, kẹo đường.” Mắt Tiếu Tiểu sáng ngời, nam nhân khẽ nhíu mày “Đây là cái gì?”

“Anh a, thật sự là được nuông chiều từ bé thành quen.” Tiếu Tiểu nhịn không được giận dỗi “Là đồ ăn, ăn ngon lắm, mua đi.” Vừa nói vừa làm nũng “Có được không?”

“Được được rồi….” Nam nhân lại nhìn cái thứ tròn tròn óng ánh kia “Nhưng mà đường bên này…”

Không vệ sinh lắm a, vốn định nói như vậy, thế nhưng khi nhìn thấy nhân nhi hăng hái bừng bừng, không đành lòng mở miệng.

“Được rồi.” Nam nhân nói rồi cầm thẻ tín dụng đi tới chỗ quầy hàng, Tiếu Tiểu trừng lớn mắt. Cái tên này chỉ biết mang thẻ tín dụng, xem ra ngày hôm nay cậu với kẹo đường không có duyên a.

Thế nhưng một lúc sau, nam nhân cầm một túi đầy những quả tròn óng ánh “Đã hứa, cho nè.”

Tròng mắt Tiếu Tiểu thiếu chút nữa đã rớt ra.

Quả nhiên là nơi phồn hoa, người bán hàng rong cũng mang theo máy quẹt thẻ! ! !

“Không ăn sao?” Nam nhân thủy chung đối với những thứ không hiểu gì có chút thắc mắc, Tiếu Tiểu lại cầm lên một cái nhỏ, nhìn nam nhân một chút, tủm tỉm cười nói “Em ăn nga.” Sau đó bỏ vào trong miệng, ngậm một chút, thỏa mãn nhai nhai trong miệng, hài lòng lại lấy thêm một viên lớn bỏ vào trong miệng, hoàn toàn không có bộ dáng đoan trang như bình thường.

“Con mèo nhỏ tham ăn.” Nam nhân cười, giúp Tiếu Tiểu lau đi vết đường còn dính bên mép. Tiếu Tiểu cũng không quan tâm, bắt đầu tập trung ăn, dù sao đã lâu như vậy chưa được ăn đồ ăn vặt ngon như vậy.

Nhân nhi một ngụm lại một ngụm càng vui vẻ. đột nhiên thấy đối diện người ta đang xếp pháo hoa ra, vậy nên hăng hái bừng bừng lôi kéo ống tay áo của nam nhân “Trạm, Trạm, em có một ý kiến hay.

“Ân?”

“Vậy khi pháo hoa nổ trên trời chúng ta hôn môi được không.” Một câu nói như vậy khiến nam nhân ngây người tại chỗ, nếu như không phải đang ở trên đường, nhân nhi nói những thứ dụ dỗ như vậy hắn khẳng định lập tức nhào lên ăn sạch tại chỗ.

Nhưng nhân nhi kỳ thực chỉ là muốn lãng mạn một chút thôi.

“Nhanh lên một chút nhanh lên một chút.” Mắt thấy pháo hoa bên đường sắp được phóng lên trời, Tiếu Tiểu lập tức kéo kéo nam nhân.

Nam nhân cười, nhẹ nhàng hôn lên.

Bọn họ dưới bầu trời đầy pháo hoa nổ, bắt đầu nụ hôn lãng mạn.

Tiếu Tiểu nghĩ, này cũng coi như, một loại hứa hẹn đi.