Chương 28

Tiếu Tiểu ngồi ở trong phòng suy nghĩ.

Tuy rằng lúc trước sự thật bị phát hiện gây cho cậu bị kí©h thí©ɧ lớn nhưng Tiếu Tiểu không có vì vậy mà đánh mất niềm tin.

Hoặc là nói, cậu không phải là người dễ tuyệt vọng.

Nếu từ đầu cậu không có ý chí kiên cường, thì ngay tại thời điểm bị nam nhân bắt về giam cầm, có lẽ cậu đã liền tự sát.

Bởi vì cho đến bây giờ cậu chưa bao giờ nghĩ tới, cậu sẽ không thoát được.

Cậu tin tưởng, cái mà bản thân thiếu chính là thời gian.

Nhắm mắt lại, trong đầu từ từ thu nhập những tin tức hữu dụng, cố gắng nhớ lại những vị trí mình đã đi qua.

Đầu tiên là mấy cái camera chết tiệt, nhất định phải có gốc chết. Hoặc nơi nào không cài đặt camera.

Cố gắng nghĩ, hôm nay đi ra ngoài, chỗ nào mà chả có.

Khoan, ngay tại chỗ hàng ghế VIP không có….Phòng thay đồ cũng không….WC không có….

Đúng rồi, Tiếu Tiểu phát hiện, cuối cùng cũng hiểu ra sự tình.

Chỉ cần liên quan đến cá nhân sử dụng như ghế ngồi cũng sẽ không đặt camera, tuy là ở cửa ngoài có gắn, nhưng chắc chắn là không quay về góc này, WC, phòng thay đồ này lại càng không có .

Chỉ cần ghi nhớ những địa điểm này, vạch một lộ trình thích hợp, chắc chắn là không có vấn đề.

Nhưng quá nhiều người có mặt xung quanh thì phải làm sao ?

Đúng rồi, đám đông.

Ở trên đường đông người, chạy trốn thì thuận tiện hơn rất nhiều, đông người nghìn nghịt, muốn bắt cậu cũng không phải dễ dàng. Nhưng mà, cho dù cậu chưa đặt chân vào trong, ngay từ xa đã có nhân viên nhìn thấy.

Hôm nay cậu phát hiện ra, mặc dù còn chưa tới gần cửa, nhân viên đã buồn chồn đang đứng chờ.

Những người đó chắc chắn là chú ý đến nhất cử nhất động của cậu.

Nói như vậy, dù là một hành động thiếu suy nghĩ sẽ rất dễ phát hiện.

Nhất định phải đợi lúc bọn họ là lơ đãng cảnh giác, nhưng cái chính là thời điểm đó là bao giờ?

Tiếu Tiểu tạm thời tưởng không ra, nhưng cậu biết, ngày nào có thể cũng tới.

“Tiêu thiếu gia, bác sĩ Ngô đến!” Quản lý thông báo, ngắt mạch suy nghĩ trong đầu cậu.

“Mời bác sĩ Ngô vào.”

Ngô Sở vừa tiến đến, theo thói quen ngồi phịch xuống ghế ân cần hỏi han. “Cậu thế nào, chân đỡ hơn chưa, hắn gần đây đối xử với cậu như thế nào? Không có bị thương chứ, thân thể thế nào?”

“Bác sĩ Ngô!” Tiếu Tiểu phá lên cười. “Thân thể tôi có tốt hay không, nhất định phải là để ngài khá cho tôi mới biết chứ?”

“Đúng rồi!” Ngô Sở ngại ngùng gãi đầu. “Nhưng gần đây tôi thấy tinh thần cậu không được tốt lắm.”

“Phải không?” Tiếu Tiểu tiếp tục cười. “Nếu như vậy bác sĩ Ngô nhìn thấu rồi, tâm trạng dạo này của tôi cũng không được tốt lắm.”

“Không tốt sao?” Ngô Sở có chút buồn bực. “Vì cái gì, nghe nói hôm nay cậu được phép ra ngoài, về sau hãy siêng đi ra ngoài nhiều một chút, tinh thần nhất định sẽ phấn chấn hơn.

Tiếu Tiểu thở dài.

“Cái kia…” Ngô Sở nhìn cậu mấy lần rồi mới cẩn thận hỏi. “Gần đây…tình cảm của hai người….có vẻ không tệ”

“Cũng bình thường!”

“Vì sao….cậu còn muốn trốn tránh?” Ngô Sở Cẩn cẩn thận đánh giá biểu tình trên mặt Tiếu Tiểu. “Dù sao giờ cậu có thể ra ngoài, cơ hội chạy trốn chắc chắn là cao hơn?”

“Cũng không chắc chắn.” Tiếu Tiểu lắc đầu “Tuy đây thật là một cơ hội…chỉ là…tôi còn có chút chuyện cần để tâm.”

“Chuyện gì?”

“Đúng, lần này mong bác sĩ Ngô giúp đỡ.” Tiếu Tiểu chăm chú vào ánh mắt Ngô Sở khiến Ngô Sở mặt đỏ rực đứng lên. “Tôi…tôi nhất định sẽ hỗ trợ, chỉ cần là trong phạm vi khả năng.”

“Tôi không yên lòng về người nhà.” Tiếu Tiểu viết xuống địa chỉ nhà. “Cho dù tôi thật sự bỏ trốn, Âu Dương Trạm nhất định sẽ đi truy tìm nhà tôi, khiến tôi tạm thời không thể về nhà ẩn náu, còn làm liên lụy gia đình, cho nên hy vọng ngài có thể nhờ bạn bè ở Trung Quốc báo tin cho gia đình tôi, để họ nhanh chóng chuyển nhà, hơn nữa không nên tiết lộ cho bất kỳ ai địa chỉ nhà mới.”

“Cậu không có điện thoại sao?” Ngô Sở cảm thấy có hơi kỳ quái “Sao lại khó khăn như vậy, gọi điện trực tiếp là tốt rồi.”

“Không được, Âu Dương Trạm có thể đặt máy nghe lén trong điện thoại. Ủy viên trung tâm tư vấn bảo mật, nếu bộ điện thoại ghi chép có số lạ gọi qua nước ngoài, khẳng định sẽ nghi ngờ. Cho nên bác sĩ Ngô, khẩn cầu ngài tìm kiếm bạn bè tin cậy, tốt nhất là thật kín đáo, giống như đi đưa báo hay đóng giả người khảo sát thị trường gì gì đó…”

“Tôi hiểu rồi.” Ngô Sở gật gật đầu. “Tôi có khá nhiều bạn bè ở Trung Quốc, để tôi liên lạc với họ.”

“Cảm ơn!” Tiếu Tiểu mỉm cười, Ngô Sở mặt càng đỏ hơn “Không….không cần cảm tạ.”

Ngô Sở nghĩ nghĩ, hỏi lại. “Nhưng ba mẹ cậu đột nhiên mất tích, hắn ta nhất định sẽ hoài nghi, kiểu gì cũng gia tăng lượng bảo vệ canh chừng cậu.”

“Cho dù hoài nghi thì tôi cũng không có biện pháp.” Tiếu Tiểu thở dài “Tôi không thể liên lụy đến người trong gia đình.”

“Được…vậy tôi sẽ nhờ mấy bằng hữu đáng tin cậy nhất, tuyệt không làm cho hắn ta phát hiện, không để cậu phải chịu thiệt.”

“Bác sĩ Ngô, ngài thật tốt.”

“Không, không , không….đây là trách nhiệm của bác sĩ, quan tâm đến bệnh nhân.” Ngô Sở dừng một chút, hỏi: “Vì sao….sau khi cậu bỏ trốn, chúng ta còn có thể gặp lại nhau?”

“GẶP?” Tiếu Tiểu không kiềm nổi kinh hỉ, lập tức nở nụ cười: “Lúc đầu thì sẽ không, tin tức sẽ bị phong toả, tôi cũng không muốn liên lụy đến cậu, đợi sự tình lắng xuống, tôi sẽ liên hệ với cậu.”

“Nga…nga..” Ngô Sở cao hứng giống tiểu hài tử. “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

“Đúng rồi, thoáng nữa tôi quên.” Ngô Sở lấy ra một vật có hình vuông đẹp mắt. “Này, cho cậu.”

Tiếu Tiểu nhìn thoáng qua, nhất định là di động màu đen mới tinh.

“Tôi không hề giàu có như Âu Dương Trạm, cho nên chỉ mua được đồ bình dân thôi.” Ngô Sở đưa điện thoại vào tay Tiếu Tiểu. “Cậu cầm đi, chẳng may có chuyện gì thì gọi. Tôi đã lưu số vào, nhấn phím 1 là gọi cho tôi, phím 2 là cảnh sát cục bộ.”

“Cảm ơn bác sĩ Ngô, cậu thật quá chu đáo. Như vậy để đáp lễ, tôi cũng có vật muốn tặng cậu.” Tiếu Tiểu đưa ra dây chữ thập hình “Đây là món quà mà một vị bác sĩ khác tặng cho tôi, hiện tại tặng lại cho cậu. Dù tôi thành công hay thất bại, cũng muốn gửi mọi lời chúc phúc cùng cảm tạ gửi tặng cậu, thay cho lời cảm ơn.”

“Đừng…đừng nói như thế.” Ngô Sở nói. “Cho dù một lần không thành công thì còn cơ hội về sau.”

“Nếu lần này thất bại, cậu không thể tiếp tục lui tới, tránh liên lụy cậu.”Tiếu Tiểu lạnh nhạt nói.

Cho nên, chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.

“Dây chuyền này tặng tôi thật không có vấn đề?” Ngô Sở tiếp nhận dây hình chữ thập

“Bác sĩ Trần là người khoan dung, sẽ không để tâm đến việc tôi dành tặng vật may mắn cho người khác. Hơn nữa, bác sĩ Ngô là người tốt, cậu hẳn phải được Thượng đế phù hộ.” Đặc biệt, bác sĩ Ngô này tính tình tùy tiện, cần phải hết sức cẩn thận.

Tiếu Tiểu thở dài, đây là vận mệnh của cậu.

Không thể dựa vào bác sĩ Ngô, không thể dựa vào Tiếu Tiểu, không thể dựa vào Thượng Đế.

Đều không thể dựa vào.

Còn chính bản thân mình thôi.

Chỉ có chính mình.

Cho nên thành hay bại, cho nên chính bản thân cậu phải tự chịu trách nhiệm.