Chương 22

Xe còn chưa đến cửa biệt thự, Tiếu Tiểu từ rất xa đã trông thấy Ngô Sở đứng ở trước cửa lo lắng, còn cầm hộp thuốc. Cũng không biết vệ sĩ nói điện thoại với anh ta như thế nào, anh ta khẳng định tưởng lầm là bệnh nặng.

Ngô Sở nhìn Tiếu Tiểu khập khiễng xuống xe, sốt ruột hỏi “ Tiếu Tiểu, cậu làm sao vậy? Chân bị thương? Còn có chỗ nào bị thương không?”

Tiếu Tiểu lắc đầu “Tôi không sao, nhưng thật ra anh ấy…”

“Xem chân cậu ấy trước.” Nam nhân cắt ngang lời Tiếu Tiểu. Tiếu Tiểu lập tức nhíu mày. Cậu biết nam nhân đã kiên trì chuyện gì sẽ không nhượng bộ, vì vậy cậu nói với Ngô Sở: “Bác sĩ Ngô, anh là chuyên gia, mời anh nhìn xem thương thế nặng nhẹ để phán đoán đi.”

Ngô Sở tuy đối với nam nhân không có hảo cảm, nhưng là bác sĩ, vì vậy anh ta nhìn hai người sau đó thành thực chấp nhận “Âu tiên sinh, để tôi nối xương cho anh trước.”

Lúc này nam nhân mới miễn cưỡng đồng ý.

Ngô Sở kiểm tra qua cho nam nhân, nói với nam nhân gì đó, Tiếu Tiểu không có nghe được. Sau đó sắc mặt nam nhân liền thay đổi, kêu quản gia tiến vào mang Tiếu Tiểu đi ra ngoài.

Tiếu Tiểu không thuận theo, kiên trì lưu lại, nam nhân thấy vậy nói: “Bác sĩ Ngô, kiểm tra cho em ấy đi.”

“Cậu ấy không nghiêm trọng lắm.” Ngô Sở lấy ra một lọ thuốc “Bôi một ít sẽ nhanh chóng tốt lên.”

“Ở trong này cũng có thể.” Tiếu Tiểu vẫn kiên trì như trước.

“Em không phải nên đi tắm sao?” Nam nhân mang ý trêu chọc “Ở trong cái miệng nhỏ của em anh lưu lại rất nhiều…”

Mặt Tiếu Tiểu lập tức đỏ ửng, ngoan ngoãn đi ra ngoài, trở lại phòng để cho người giúp việc thay cậu bôi thuốc, đột nhiên nghe thấy tiếng nam nhân kêu to bên cạnh, hình như bởi vì quá mức đau đớn mà phát ra.

Tiếu Tiểu sửng sốt một chút, lập tức bật cười.

Cậu biết nối xương sẽ rất đau, nam nhân không cần để cậu rời đi, nhưng lại không muốn cậu nhìn thấy bộ dáng chật vật của nam nhân.

Nhưng mà, thực muốn nhìn một chút lúc nam nhân kêu đau. Gương mặt vốn luôn tự tin ngạo mạn sẽ xuất hiện biểu tình như thế nào a.

Thì ra Ngô Sở không chỉ biết Tây y mà còn biết trung y. Loại thuốc này quả nhiên hữu dụng, đau đớn nhanh chóng tan biến, hoạt động một lúc, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Đợi một lúc, nam nhân đi tới “Chân tốt rồi chứ?”

Tiếu Tiểu nhịn cười. Nhưng vừa nghĩ tới tiếng kêu của nam nhân lúc nãy, khóe miệng vẫn không nhịn được nhếch lên “Đã hoàn toàn không có việc gì.”

Nam nhân gật gật đầu “Vậy em đi tắm rồi ngủ đi.”

“Anh không ngủ?” Tiếu Tiểu biết hiện tại đã là hơn bốn giờ sáng. Qua một đêm như vậy nam nhân cũng mệt mỏi, nhưng hắn trước tám giờ đã phải ra ngoài.

“Anh còn ít tài liệu chưa xem.” Nam nhân đi tới, hôn lên trán Tiếu Tiểu “Vì tham gia bữa tiệc này, rất nhiều tài liệu cũng chưa xem, phải sửa chữa lại.”

Tiếu Tiểu đột nhiên cảm thấy nam nhân trước mắt cực kỳ đáng yêu, cậu ngẩng đầu lên “Trạm.”

“Ừ?” Tay phải nam nhân sờ sờ đầu nhân nhi “Chuyện gì?”

“Em có thể ôm anh không?”

“A?” Nam nhân kinh ngạc một chút, nở nụ cười “Được.”

Đưa tay, Tiếu Tiểu nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng nam nhân, tựa đầu vào ngực hắn, ôn nhu nói: “Cám ơn.”

Nói xong, không thấy nam nhân có phản ứng gì, Tiếu Tiểu khó hiểu ngẩng đầu lên, phát hiện thần sắc nam nhân thập phần quái dị, giống như không được thoải mái lắm.

“Anh thế này là phản ứng gì vậy?” Tiếu Tiểu nhíu mày, cảm thấy không khí tốt đẹp vừa rồi đã biến mất.

Nam nhân không nói gì, chỉ vào cánh tay của mình. Tiếu Tiểu mới phát hiện mình đè lên cánh tay bị thương của hắn, vội vàng buông tay “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

“Không sao.” Nam nhân nhẹ nhàng hôn cậu một chút, chuẩn bị rời đi.

“Không hôn thêm chút nữa?” Tiếu Tiểu cười hỏi.

“Hôn thêm nữa có lẽ phải quang thân mới có thể chấm dứt.” Nam nhân xấu xa nở nụ cười, sau đó thừa lúc Tiếu Tiểu còn đang đỏ mặt rời khỏi phòng.

*quang thân: naked

Sau khi nam nhân đi ra ngoài vẫn lo lắng như trước, lại nhờ Ngô Sở đi vào kiểm tra một chút xem chân Tiếu Tiểu rốt cuộc đã đỡ hơn chưa, lại hợp với tâm ý Ngô Sở.

“Rốt cuộc sao lại thế này?” Ngô Sở xác nhận nam nhân đã tới thư phòng cách đó mấy bức tường, vội vàng đem nghi vấn của anh ta nói với Tiếu Tiểu .

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hai người như thế nào đều thành người bệnh? Đêm qua tôi ở bờ biển đợi rất lâu cũng không gặp cậu, tưởng cậu bị phát hiện, luôn luôn ở xung quanh quan sát. Vừa rồi nhận được điện thoại còn tưởng hắn lại làm cậu bị thương. Nhưng lần này hắn như thế nào lại còn bị thương nghiêm trọng hơn so với cậu? Còn có…”

Tiếu Tiểu đè thập âm lượng, sợ Ngô Sở quá kích động sẽ làm quản gia tới “Bác sĩ Ngô, anh nói liền một lúc nhiều như vậy tôi nên trả lời cái nào trước?”

Ngô Sở nghĩ nghĩ “Vậy trước trả lời cái quan trọng nhất đi.”

Trầm Xương Mân gật gật đầu.

“Cậu.. thực thích hắn sao?”

Tiếu Tiểu trừng lớn mắt “Anh có ý gì?”

Ngô Sở ấp úng “Tôi lần đầu tiên… Thấy hai người như vậy… Thân thiết… Muốn biết… Cậu có phải hay không… Thật sự thích hắn… Cho nên không muốn rời đi?”

Tiếu Tiểu lắc đầu “Không, vô luận có chuyện gì, cũng sẽ không khiến tôi dao động quyết tâm rời đi.”

Quyết tâm của cậu, trải qua ngày hôm nay, so với trước kia càng thêm kiên định.

Bởi vì, trước kia muốn chạy trốn, là bởi vì cậu oán hận nam nhân này.

Hiện tại muốn rời khỏi, là bởi vì, cậu đã yêu người nam nhân này.

Không, là bởi vì cậu rốt cuộc phát hiện mình đã yêu hắn.

Ở trên xe, một khoảng thời gian tĩnh lặng kia, một khoảng thời gian ngón tay hai người đan vào nhau cùng một chỗ, cậu đột nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Bản thân cậu mới đầu thật sự hận người đàn ông này, bởi vì hắn đã làm chuyện không thể tha thứ với cậu.

Nhưng, trong quá trình hận hắn, rồi lại vô thức bị hào quang của hắn, mị lực của hắn, sự ôn nhu của hắn hấp dẫn.

Có lẽ bản thân đã sớm yêu hắn, nhưng vẫn bị ép buộc, cho nên bị oán hận che mất tình yêu. Đến khi nam nhân đối tốt với cậu, cậu rốt cục thấy rõ tình cảm của mình.

Bản thân yêu hắn, sâu đến mức nào cậu không biết, nhưng sẽ làm cậu đau lòng.

Cũng bởi vì như vậy, cậu càng phải cắt đứt tình yêu này.

Nếu như theo lời Âu Hi Dương đã nói, đây là một người đàn ông không biết cách thể hiện tình yêu, hắn chỉ biết cố chấp dùng phương thức của bản thân để yêu, cứ như vậy phương thức này sẽ không ngừng tổn thương tới cậu. Sở Sở nói cũng đúng, bọn họ hoàn cảnh quá khác biệt, tuyệt đối không có khả năng lâu dài.

Cậu không thể bởi vậy mà làm mất tiền đồ của nam nhân, càng không cam lòng cả đời làm chim hoàng yến. Cho nên tuyệt đối không thể bị ám ảnh bởi đoạn tình cảm mong manh ngắn ngủi này.

Tiếu Tiểu biết rõ.

Tình yêu là ngang hàng, là thành lập sự tín nhiệm cùng tôn trọng lẫn nhau làm cơ sở.

Nhưng mà cậu cùng hắn ư.

Cậu ái mộ người đàn ông này, hắn cũng thực sự thích cậu.

Nhưng loại thích này khác, không thể nói là yêu, cũng tuyệt đối không có tình yêu.

Bởi vì, cậu muốn tôn trọng, tín nhiệm, cùng tự tôn quý giá nhất.

Người đàn ông này, vĩnh viễn không thể cho cậu.