Chương 30: Chúng ta chia tay đi

"Văn Văn, con đang suy nghĩ cái gì, mẹ nói vào phòng bếp lấy một cái bát, sao một chút động tĩnh cũng không có vậy?"

"A?"

Vương Văn Văn phục hồi tinh thần, ánh mắt có chút bối rối, vội vàng đi vào phòng bếp lấy một cái chén đưa cho mẹ, sau đó lại trở lại phòng mình ngẩn người.

Phát sinh chuyện như vậy... với học trưởng Hứa Tòng Khê.

Nhất thời mềm lòng thâu hoan, đổi lấy áy náy khó chịu sau khi tỉnh táo lại.

Cô là người có bạn trai!

Làm thế nào cô có thể làm chuyện như vậy!

"Vì sao lại làm chuyện như vậy a, vì sao nhất thời mềm lòng sẽ tạo thành loại hậu quả này chứ! Vương Văn Văn! Vương Văn Văn! Mày là một cô gái hư!"

Vương Văn Văn tuyệt vọng ngã xuống giường, trong lòng tự hỏi, có lẽ cô không thể ở cùng một chỗ với Chu Linh Khôn được nữa, cô có lỗi với Chu Linh Khôn.

Lúc trước nghĩ chọn một người giữa Chu Linh Khôn và Hứa Tòng Khê, không nên lung lay bất định, hiện tại vậy mà lại phát sinh quan hệ với cả hai người, cô quả thực chính là cô gái tồi tệ nhất trên thế giới, cô không thể như vậy!

Cô phải chia tay với Chu Linh Khôn!

Nghĩ tới đây, trong lòng Vương Văn Văn liền đau, Chu Linh Khôn thật sự đối xử tốt với cô, hơn nữa cô đối với Chu Linh Khôn cũng có tình cảm, hai chữ chia tay này, thật sự là quá khó khăn.

Nhưng nếu không nói lời chia tay với Chu Linh Khôn, áy náy trong lòng sẽ đánh bại cô, làm chuyện có lỗi với bạn trai, chẳng lẽ còn có thể giấu diếm sao?

"Hu hu..."

Vương Văn Văn vùi đầu vào gối, muốn chia tay, nhịn không được khóc.

Đầu mũi chua xót, trong lòng giống như như bị quấy thành một đoàn, quá đau quá khó chịu, cô thật sự không muốn chia tay Chu Linh Khôn, vì sao, vì sao cô không chịu nổi cám dỗ như vậy?

Thật khó chịu, đặc biệt là khi Chu Linh Khôn đối xử tốt với cô.

...

"Văn Văn, làm sao vậy? Hôm nay nhìn qua tâm tình rất không tốt, có ai bắt nạt cậu không? Hoặc cậu muốn đi chơi ở đâu?"

Chu Linh Khôn thấy tâm tình Vương Văn Văn không tốt, lập tức hoảng hốt, sau một trận hỏi han ân cần, lo lắng trong ánh mắt đều sắp tràn ra.

Chỉ là nhìn thấy bộ dáng Chu Linh Khôn quan tâm đến cô, Vương Văn Văn sẽ càng thêm áy náy chột dạ, trong lòng cô đau đớn, không dám đối diện với Chu Linh Khôn.

"Chu Linh Khôn..."

Nếu như...

Nếu cô nói chia tay, trái tim có đau đến chết không? Tại sao không thể kiềm chế bản thân mình, tại sao!

"Làm sao vậy?!"

Chu Linh Khôn thấy vẻ mặt Vương Văn Văn như tro tàn, trong lòng càng thêm sốt ruột, hắn giữ chặt tay Vương Văn Văn, hôn vài cái: "Văn Văn cậu nói gì đi, cậu như vậy mình rất lo lắng. "

"Không có gì..."

Vương Văn Văn rút tay về, chờ một chút, chờ sau giờ học, cô sẽ thẳng thắn với Chu Linh Khôn, cô không thể lừa gạt hắn.

Nắm đấm siết chặt, móng tay đều chìm trong thịt, tay đau đớn cũng không cách nào che dấu đau đớn trong lòng, lúc này Vương Văn Văn vô cùng hối hận.

Chu Linh Khôn thấy tâm tình Vương Thư Thư không tốt, hơn nữa bộ dạng cái gì cũng không muốn nói, chỉ có thể yên lặng nhìn cô.

Một ngày trôi qua, hai người đều không dễ chịu.

Chờ sau khi tan học, người lần lượt rời đi, trong phòng học chỉ còn lại Vương Văn Văn và Chu Linh Khôn, Chu Linh Khôn lập tức nhịn không được, cau mày hỏi: "Văn Văn, rốt cuộc cậu làm sao vậy, hỏi cậu lại không nói, trong lòng cậu có việc chẳng lẽ không thể nói cho người bạn trai này biết sao?"

Vương Văn Văn mím môi, vẻ mặt áy náy.

"Thực xin lỗi..."

"Thực xin lỗi..."

"Thực xin lỗi..."

Nói xong, Vương Văn Văn khóc lên, cô đỏ mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Linh Khôn, trong ánh mắt tràn đầy luyến tiếc: "Mình đã làm chuyện có lỗi với cậu, Chu Linh Khôn, chúng ta chia tay đi."

Nghe được hai chữ chia tay, Chu Linh Khôn tức giận.

"Nói cái gì vậy!"

"Ở trong lòng cậu tình cảm của chúng ta liền rẻ rúng như vậy sao, chia tay có thể dễ dàng nói ra như vậy sao! Không thể, mình không thể chia tay với cậu!"

Chu Linh Khôn tức giận thiếu chút nữa thở dốc, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nói với hắn là được, vì sao nhất định phải chia tay, hắn không quan trọng như vậy sao!

"Không phải... Không phải..."

Vương Văn Văn nức nở lắc đầu.

"Mình và Hứa Tòng Khê phát sinh quan hệ... Chúng ta... Mình không biết... Có bác sĩ gọi điện thoại cho mình nói học trưởng đã tự sát, sau đó mình qua chăm sóc anh ấy, anh ấy vì mình mà tự sát... Mình... Mình xin lỗi! Là mình không chịu được cám dỗ, mình làm sai, mình chỉ có thể chia tay với cậu..."

Vương Văn Văn có chút nói năng lộn xộn, trong lòng cô vô cùng bối rối, biết mình làm sai chuyện, lại không cách nào xem nhẹ quá khứ, cô cũng không có mặt mũi đi cầu xin Chu Linh Khôn tha thứ.

Bởi vì Vương Văn Văn biết, nếu lần sau lại xảy ra chuyện như vậy, có lẽ cô vẫn sẽ như vậy, chịu không nổi sự hấp dẫn của học trưởng, trong lòng cô, cũng có cảm giác thích đối với học trưởng, chỉ là so với Chu Lình Khôn thì còn nông cạn hơn.

"Cậu nói cái gì..."

Chu Linh Khôn cắn răng, khuôn mặt dữ tợn, bất ngờ làm cho hắn đỏ mắt, hắn bắt lấy bả vai Vương Văn Văn, tự lừa gạt bản thân: "Không có đúng hay không đúng, cậu đang nói đùa đúng không, nói đi! Cậu đang nói đùa, coi như là lời này chưa từng nói qua, thu hồi hai chữ chia tay đi!"

"Chu Linh Khôn..."

Nước mắt Vương Văn Văn trong mắt không ngừng chảy xuống, môi run rẩy, bởi vì thời gian dài khóc lóc mà đỏ bừng, nhìn qua cực kỳ đáng thương.

"Thực xin lỗi, thật sự đã xảy ra chuyện như vậy, mình không giữ được bản thân, mình làm sai chuyện, mình không có mặt mũi giấu diếm hoặc muốn cậu tha thứ, cho nên... Chúng ta hãy chia tay đi."

Không chỉ chia tay, cô sẽ chuyển trường, sẽ đi xa, khiến Chu Linh Khôn và Hứa Tòng Khê quên đi cô.

"Hứa Tòng Khê là thứ chó kia! Làm sao anh ta dám! Làm sao anh ta dám!"

Dùng tự sát để làm Văn Văn mềm lòng, loại thủ đoạn này... A, quả nhiên là chuyện tên biếи ŧɦái Hứa Tòng Khê kia có thể làm ra.

Nhưng mà hắn nghĩ sai rồi, trong lòng bọn họ có ai không ôm tính toán muốn dây dưa cả đời với Văn Văn, từ một khắc sống lại, sinh mệnh của bọn họ liền buộc chung một chỗ với Văn Văn, thắt nút thắt, cho dù phát sinh cái gì, hắn cũng sẽ không chia tay với Văn Văn!

Chỉ cần hắn còn sống... Bạn trai của Văn Văn sẽ là hắn, chồng sau này cũng sẽ chỉ là hắn!

Trên người Chu Linh Khôn mang theo sát ý, hùng hổ xoay người, bộ dạng như vậy khiến Vương Văn Văn hoảng sợ.

"Chu Linh Khôn! Cậu làm gì vậy?"

Vương Văn Văn vội vàng giữ chặt Chu Linh Khôn, sợ hai nam sinh bởi vì quá mức kích động, tạo thành hậu quả không tốt, nếu thật sự phát sinh chuyện như vậy, cô thật sự có thể lấy cái chết tạ tội!

"Mình sẽ làm gì! Cậu nói xem mình sẽ làm gì? Đi làm thịt tên khốn kiếp kia chứ sao! Hứa Tòng Khê thật can đảm!"

Thấy Chu Linh Khôn kích động như vậy, trong lòng Vương Văn Văn càng thêm sợ hãi, nhưng cô vẫn run rẩy tay, gắt gao túm lấy Chu Linh Khôn: "Đừng đi, không cần đi, đều là lỗi của mình, Chu Linh Khôn... Chu Linh Khôn..."

Vương Văn Văn không còn cách nào khác, chỉ có thể khóc lóc, không ngừng gọi tên Chu Linh Khôn.