Chương 65: Hé lộ sự thật

"Oanh" một tiếng vang lớn, làn khói đỏ phát ra từ trong khu rừng phía trước. Hạ Lan huề vọt lên đầu tiên, một chưởng đá bay l*иg chim trong tay Hoa Thanh Kỳ, ngay sau đó biến mất bên trong làn khói đặc.

Bì Bì nhảy dựng lên, đang muốn bắt lấy l*иg chim lại thì bị Hoa Thanh Kỳ đột nhiên chạy đến va phải, té ngã xuống đất. Hai người vật lộn trên bãi cỏ. Mắt thấy l*иg chim rơi xuống đất, bên trong truyền ra tiếng kêu sợ hãi của tiểu Sóng, nó ở trong l*иg liều mạng vùng vẫy đôi cánh, cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra, mang theo chiếc l*иg sắt lăn qua lăn lại trên mặt đất. Hoa Thanh Kỳ một chân đá văng Bì Bì, đang định chạy về phía l*иg chim. Bì Bì tay mắt lanh lẹ, dùng sức túm chặt lấy mái tóc dài của cô ta khiến cho Hoa Thanh Kỳ đau quá phải hét lên. Bì Bì múa may con dao săn hướng thẳng về phía Hoa Thanh Kỳ chém liền ba nhát nhưng đều bị Hoa Thanh Kỳ dùng ống tiêu đồng ngăn được, sau đó hai cô gái lại lao về phía l*иg chim một lần nữa.

Lúc này đây, tay của Bì Bì và Hoa Thanh Kỳ đều đã chụp được vào l*иg chim, hai người dùng sức giằng xé nhau. L*иg chim bỗng nhiên nứt thành hai nửa, chỉ nghe "Phác lạp lạp" một trận, tiểu Sóng liền rơi trên mặt đất, nhảy vài bước ở đám cỏ, sau đó giương cánh bay đi. Nó bay xẹt qua trước mặt hai người rồi bay thẳng lên không trung......

Thấy tiểu Sóng rốt cuộc cũng chạy thoát, Bì Bì thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người đang muốn tiếp tục trận đánh, chợt thấy vẻ mặt Hoa Thanh Kỳ trắng bệch, chạy thẳng về phía tây, chưa đến vài bước đã lập tức quỳ rạp xuống đất, thất thanh kêu lên: "A Bân, A Bân!"

Không biết chuyện gìđã xảy ra, Bì Bì dừng lại.

Trong rừng truyền đến một trận nức nở.

Sương khói dần dần tản ra.

Hạ Lan huề thổi thổi một giọt máu đang dính trên mũi kiếm, lạnh lùng nhìn Hoa Thanh Kỳ đang quỳ trên mặt đất .

Phía dưới chân anh là đầu của một con sói, phần cổ đã bị kiếm cắt đứt, không ngừng phun máu ra bên ngoài. Con sói vẫn còn chưa chết hẳn, toàn thân đang không ngừng run rẩy.

Bì Bì trong lòng lo lắng đến an nguy của tiểu Sóng, vội ngẩng đầu lên trời, nhìn thấy tiểu Sóng đang lượn hai vòng trên không trung, sau đó dừng lại trên cây Tùng bên cạnh Hạ Lan huề, kêu hai tiếng chít chít, tựa hồ đang báo cho cha mẹ biết vị trí của mình. Hạ Lan huề nghe thấy, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, trong lòng cũng an tâm phần nào. Anh chậm rãi đi đến bên cạnh Bì Bì, quan sát cô một chút rồi duỗi tay nhặt mấy ngọn cỏ khô đang dính trên tóc cô: "Em không sao chứ?"

"Em không sao."

Bì Bì có chút đắc ý. Trong ấn tượng của cô, nữ nhân Hồ tộc kỳ thật đều có khả năng chiến đấu, ít nhất võ công của hai tỷ muội Thiên Hoa, Thiên Nhị đều không tồi. Nhưng vị Hoa cô nương này thật sự không được, vừa nhìn là biết đã lâu không luyện công, nắm tay lỏng lẻo không hề có lực đạo, nội công cũng kém, bằng không Hạ Lan huề cũng sẽ không yên tâm để cô ta lại cho cô như vậy.

Suy nghĩ một chút thì thấy, người ta rốt cuộc bị nhốt ở Trầm Châm cả tám trăm năm, sau khi thả ra biết tìm đường đi như thế đã tốt lắm rồi.

Chỉ thấy Hoa Thanh Kỳ ôm chặt cái đầu sói, miệng dán vào tai nó, lẩm bẩm những gì không ai nghe rõ, máu con sói phun lên cả mặt cả người cô.

Con sói kia mất máu quá nhiều, dường như đang hấp hối. Nó nỗ lực mở to hai mắt một lần nữa, nhìn chăm chú khuôn mặt cô, trong ánh mắt tràn ngập vẻ tiếc nuối.

Hoa Thanh Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve trên trán nó, tựa hồ đang giúp nó giảm bớt những đau đớn, nước mắt trên mặt lã chã tuôn rơi, một mặt khóc nức nở một mặt thì thầm hát một khúc nào đó......

Không hiểu vì sao, Bì Bì bỗng nhiên nghĩ tới Thiên Hoa.

Một lát sau cô mới ý thức được bài mà Hoa Thanh Kỳ ngâm nga chính là" thập tác" , là tình ca của Hồ tộc, mấy năm trước Thiên Hoa từng hát trong ngôi nhà cũ ở phố Nhàn Đình. Giai điệu tương tự một khúc hát cổ xưa, ngân lên một đoạn tựa như đã trải qua ngàn vạn bi ai

Quần tài khổng tước la, hồng lục tương tham đối.

Ánh dĩ giao long cẩm, phân minh kì khả ái.

Thô tế quân tự tri, tòng lang tác y đái.

(Có nghĩa là hai người yêu nhau, gần gũi nhau, cô gái tự tay may quần áo cho người mình yêu, qua đó thể hiện tình cảm nồng nàn sâu sắc của cô đối với chàng trai)

Không chờ xướng đến đoạn thứ hai, con sói rốt cuộc ngừng thở, hai mắt cũng chậm rãi khép lại. Hoa Thanh Kỳ hái xuống một chiếc lá xanh từ trên cái cây thấp thấp bên cạnh, chậm rãi cúi xuống hôn môi nó một chút rồi từ từ nhét vào trong miệng con sói.

Bì Bì mang một bụng thắc mắc, nhưng thấy cô ta thương tâm như thế cũng không tiện mở miệng, chỉ đành phải đứng bên cạnh, yên lặng chờ.

Bi ai gần mười phút, Hoa Thanh Kỳ rốt cuộc cũng đứng dậy, lui về phía sau ba bước, dựa chặt thân mình vào một cây đại thụ, dùng tay áo lau khô nước mắt, lạnh lùng rút từ sau thắt lưng ra một cây tiêu bằng đồng, nắm chặt trong tay, phảng phất như đây là vũ khí cuối cùng.

"Hoa Thanh Kỳ ——" Hạ Lan huề rốt cuộc mở miệng, "Chuyện vừa rồi, cô không cảm thấy cần phải giải thích với chúng tôi một chút sao?"

"Nếu tôi giải thích, anh có gan để nghe sao?"

"Nguyện nghe kỹ càng."

Cô nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười cười: "Đáng tiếc hôm nay tôi không có hứng."

Dứt lời xoay người đi vào trong rừng, mới vừa đi được một bước, thanh kiếm trong tay Hạ Lan huề bay ra, "keng" một tiếng cắm ở bên cạnh chân cô, chỉ cách đôi giày khoảng một tấc.

"Cấu kết Lang tộc, phản bội Nam nhạc, bắt cóc con tin, xảo trá tống tiền..... những việc này, cô thừa nhận chứ?"

Hạ Lan huề ôm cánh tay cười lạnh: "Hoa Thanh Kỳ, nếu cô không lập tức đem sự tình nói rõ ra, đừng trách tôi không cho cô thời gian. Nếu cô muốn chết cùng một chỗ với con sói này, tôi có thể thành toàn cho cô."

Trong lúc chiến dịch Tuấn Phẩm hừng hực khí thế, Nam nhạc bên này trước sau đã chết mấy trăm người. Nếu thật có gian tế, mỗi người đều sẽ muốn gϊếŧ không tha. Tư tế đại nhân lúc này thật sự nổi giận, thanh âm càng ngày càng thấp, ngữ khí càng ngày càng lạnh, ngay cả hô hấp cũng đều tràn ngập sát khí.

"Chết? Anh cho rằng tôi là sống sao?" Hoa Thanh Kỳ nhàn nhạt nhìn phương xa, "Bị nhốt ở Trầm Châm suốt tám trăm năm, tôi đã chết từ lâu rồi! Hạ Lan huề, anh phải chịu trách nhiệm vì tất cả những việc này!"

Bì Bì nhíu mày, nhìn thoáng qua Hạ Lan, lại nhìn thoáng qua Hoa Thanh Kỳ. Lời nói vừa rồi hẳn chỉ là so sánh, cô gái trước mặt môi hồng răng trắng, tóc dài như suối nước, nhìn thế nào cũng không giống cương thi......

Bên trong nhất định cất giấu rất nhiều chuyện cũ?

"Tôi cũng không đắc tội với cô," Hạ Lan huề hừ lạnh một tiếng, đối với sự chỉ trích này, vẻ mặt của anh thật sự rất khinh thường, "Người đưa cô đến Trầm Châm là tiên đế, chuyện này vốn không thể đổ lên đầu tôi được. Cho dù cô muốn trả thù thì cũng là trả thù tôi, vì cái gì lại muốn bắt cóc đứa con của tôi?"

"Đâu chỉ là không đắc tội với cô, chẳng lẽ cô đã quên, là ai cứu cô thoát khỏi Trầm Châm?" Bì Bì cũng nói, "Tôi và cô trước không thù sau không oán, cô vì sao lại muốn lừa tôi ăn trứng Huyền điểu?"

"Cô?" Hoa Thanh Kỳ cười ha hả, "Cứu tôi? Nói như vậy cô là ân nhân cứu mạng của tôi sao? Quan Bì Bì, đừng nằm mơ nữa."

"Chẳng lẽ không phải?" Không thể tưởng được chuyện này cô ta cũng không thừa nhận, Bì Bì mặt xám xịt lại.

"Lúc Tư tế đại nhân thổi "liệt hồn khúc", xé rách hai giới Trầm Châm và Sa Lan, tôi dùng chính công lực của mình chiêu gọi hai viên nguyên châu, không biết vì sao cô cũng tiến vào theo......"

Bì Bì liếc nhìn Hạ Lan, phát hiện vẻ mặt anh cũng hết sức kinh ngạc. Cô vẫn luôn cho rằng giải cứu Hoa Thanh Kỳ là ý của Đông Linh, mục đích muốn thả cô ra để chữa bệnh cho Hạ Lan

Xem ra căn bản không phải là như thế.

Ngày đó cô bị treo trên chiếc cần trục ở thuyền đánh cá, thống khổ muôn dạng, Đông Linh chắc hẳn đã mượn một giọt nước mắt của cô, có lẽ muốn cô tạm lánh vào Trầm Châm, thoát khỏi thống khổ.....

"Không thể nào." Hạ Lan huề quyết đoán lắc đầu, "Trên đời này chỉ có tiên đế và tôi mới biết được cách triệu hồi nguyên châu như thế nào, cũng chỉ có mị châu của chúng tôi mới có thể hấp dẫn được Linh tộc. Không thể có người thứ ba. Loại năng lực này là trời sinh, chỉ tồn tại ở Hồ đế và duy nhất huyết mạch của người."

"Không sai." Hoa Thanh Kỳ nhìn thẳng vào anh, "Tôi cũng là huyết mạch của Hồ đế. Tôi không phải họ Hoa, tên thật của tôi là Hạ Lan Thanh Kỳ. Tiên đế là phụ thân thân sinh ra tôi."

Hạ Lan huề ngẩn ra hai giây, ánh mắt chợt ngấn lệ: "Cô nói cái gì?"

"Sau khi mẫu thân anh qua đời, tâm tình của tiên đế lúc nào cũng buồn bực. Mẫu thân tôi là Khương Đình Đình phụng mệnh chữa bệnh cho tiên đế. Bà đã thành công trong việc sắm vai mẫu thân anh, khiến cho tâm tình tiên đế rốt cuộc cũng bình phục. Nhưng chính bà nhập vai quá sâu, vi phạm giới thuật của thần ý đường, vô ý mang thai rồi sinh hạ ra tôi......"

Hạ Lan huề yên lặng lắng nghe, suy tư một lát, nhăn nhíu chặt hai hàng lông mày: "Khương Đình Đình là phụ nữ đã có chồng, trước khi mẫu thân tôi qua đời bà ấy đã gả cho Hoa Hàn, còn sinh hạ Hoa Lâm, làm sao lại......."

Bì Bì lục lọi trí nhớ cả nửa ngày mới hiểu ra vị Khương Đình Đình này là ai. Hạ Lan huy đã từng nói, Khương Đình Đình là một y sư rất lợi hại, ngay cả Hồ đế cũng từng tìm bà ấy đến trị bệnh. Bà là tỉ tỉ của Khương Viên Viên, là dì của Kim Địch và Tu Ngư Tắc.

"Hoa Hàn không biết chuyện này, cho rằng mẹ tôi chính là sinh ra đứa con của ông ấy, cho nên đã nuôi nấng tôi như con gái của mình. Mẫu thân tôi từ đầu đến cuối đều không nói với ông ấy chân tướng sự việc này, anh trai tôi cũng không biết."

"Nếu như vậy, tiên đế không phải sẽ càng thương cô hơn sao?" Bì Bì càng nghe càng hồ đồ, "Tại sao lại đem cô nhốt vào Trầm Châm?"

"Cái mà tiên đế thương chính là thanh danh của ông ta." Hoa Thanh Kỳ cười khổ, "Ông ngoại tôi là Khương Hạc cưới muội muội của tiên đế là Hạ Lan thiên, cho nên tiên đế kỳ thật là cậu ruột của mẫu thân tôi. Bọn họ ở bên nhau, không những vi phạm luân thường đạo lý, hơn nữa Hoa gia là đại gia tộc, đời đời đều có công thần, tiên đế cũng không có mặt mũi nào nói chuyện cùng Hoa Hàn hoặc là chính muội muội và muội phu của ông ta. Năm ấy mẫu thân tôi đột nhiên bệnh nặng, trước khi chết đã nói cho tôi biết thân thế của mình. Lúc đó tôi mới biết vì sao khi còn nhỏ mẹ thường xuyên mang tôi đi vấn an tiên đế, nhưng tiên đế lại không cho phép tôi gặp Hạ Lan huề. Ông ta rất đa nghi, luôn cảm thấy mẹ tôi không thể giữ được bí mật này."

Tin tức này thật sự là té ngã phá tròng mắt, không riêng gì Bì Bì khϊếp sợ, ngay cả Hạ Lan huề cũng không nói nên lời.

"Tôi thậm chí hoài nghi mẹ tôi chết bất đắc kỳ tử cũng có liên quan đến tiên đế."

"......"

"Sau khi mẹ tôi chết, tiên đế phá lệ mà sủng ái tôi. Có một ngày, tôi nhịn không được nói với ông ấy rằng tôi đã biết thân thế của mình rồi. Ông ấy an ủi tôi rất lâu, muốn tôi vì ông ấy mà tiếp tục giữ bí mật này, ông ấy hứa sẽ bù đắp cho tôi. Sau đó dạy cho tôi rất nhiều bí thuật của thiên tinh tộc, dường như đáp ứng tất cả những yêu cầu của tôi. Năm đó anh bị giam giữ, tiên đế cảm thấy anh là tẩu hỏa nhập ma, phát rồ, cho nên tự mình tìm đến thần ý đường tìm tôi, hy vọng tôi có thể giúp anh khôi phục thần trí ....."

"Từ từ," Hạ Lan huề ngắt lời, "Lúc ấy cô đã biết rõ thân thế của mình rồi?"

"Đương nhiên. Nếu không, tiên đế sẽ không bao giờ phái tôi đi. Anh cho rằng ông ta sẽ để xảy ra chuyện giống như mẫu thân tôi và ông ấy phát sinh một lần nữa trên người của anh sao?"

Nghe đến đó, Bì Bì xấu hổ gãi gãi đầu, liếc mắt nhìn trộm Hạ Lan huề một cái, phát hiện vẻ mặt của anh cũng là (囧) xấu hổ đến không chịu được.

Chỉ nghe Hoa Thanh Kỳ tiếp tục nói: " Tôi trị thật lâu cũng không thành công, tiên đế có chút thất vọng, nhưng cũng không trách phạt tôi, cho đến một ngày......" Mặt cô trắng bệch, đôi mắt ánh lên vẻ hoảng hốt, tựa hồ đang nhớ về quá khứ, "Một ngày nọ vào đúng sinh nhật, tôi gặp được tiên đế, cùng ông hàn huyên thật lâu. Khi đó Chân Vĩnh chi loạn vừa mới kết thúc, tâm trạng của tiên đế rất kém, nói là muốn bế quan thanh tu, đem những việc trong tộc giao cho Thanh Tang và Triệu Tùng. Nhưng ông lại nói không hề yên tâm về Triệu Tùng. Vì thế tôi nói, nếu Hạ Lan huề có tội đã bị đuổi đi, hơn nữa tự lập môn hộ ở Nam nhạc, như vậy, với việc là hậu duệ của tiên đế hẳn là nên để tôi kế thừa chức vị tư tế đại nhân, trở thành thủ lĩnh đời sau của Hồ tộc. Tôi muốn tiên đế công khai thân phận của tôi, muốn nhận được quyền thừa kế ở thiên tinh tộc. Bởi vì tôi so với anh càng thích hợp hơn..." cô ta nhìn thẳng vào mặt Hạ Lan huề, không hề sợ hãi, "Thứ nhất, tôi không phải người mù; Thứ 2, tôi không phải hỗn huyết. Phụ thân và mẫu thân tôi đều là Hồ tộc, từ phương diện huyết thống mà nói, tôi càng là hậu duệ thuần khiết của thiên tinh tộc. Tôi so với anh càng có tư cách làm người thừa kế của tiên đế."

"Đúng vậy, tôi là hỗn huyết giữa người và Hồ, hơn nữa có thể cha tôi còn ăn mẹ tôi," Hạ Lan huề cười khổ: "Nếu cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy, tôi lại không chắn đường của cô, vì sao cô vẫn không thể thuyết phục được tiên đế?"

Nghe đến đó, trong lòng Bì Bì thở dài một tiếng, cảm thấy may mắn vì mình là con một, ít nhất trong đời mình sẽ không có tiết mục huynh muội tranh sủng.

"Bởi vì người mà tiên đế yêu nhất là anh, nhớ mãi không quên cũng là anh. Ông ta sợ tôi nói bậy, càng sợ tôi tạo phản, ở trong lòng ông ta, người kế vị ông ấy chỉ có thể là anh, không có khả năng là người nào khác. Chẳng sợ anh hận ông ấy, chẳng sợ anh không nhận ông ta, chẳng sợ anh đã không cần ông ta. Nhưng anh có biết cảm giác của một đứa con mỗi ngày nhìn thấy phụ thân lại không thể gọi cha, không dám nhận cha là như thế nào không? Ngày sinh nhật đó của tôi, vốn dĩ tất cả đều tốt đẹp, tiên đế còn dạy riêng cho tôi "liệt hồn khúc", nói là quà tặng nhân ngày sinh nhật. Tôi thấy tâm trạng ông ấy rất tốt, liền nhân cơ hội đưa ra yêu cầu công khai thân phận, tôi chỉ muốn đường đường chính chính mà làm con gái ông ấy, danh chính ngôn thuận giúp ông ấy quản lý cái nhà này, xin hỏi như vậy là sai sao? Anh biết tôi đã phải suy nghĩ chuyện này bao lâu không? Phải khổ sở tìm cơ hội như thế nào không?...... Vậy mà ông ta lập tức nổi trận lôi đình, tôi còn chưa kịp phản ứng gì đã bị ông ta một chưởng đánh ngã, ngay sau đó liền nhốt vào Trầm Châm. Một lần nhốt này chính là tám trăm năm!"

Hạ Lan huề lẳng lặng nhìn cô, than một tiếng: "Thanh Kỳ, nếu trong lòng cô có khúc mắc lớn như vậy, tiên đế cũng đã qua đời, cô hoàn toàn có thể thẳng thắn nói cho tôi biết. Chuyện này nếu là sự thật, tôi có thể khôi phục thân phận và địa vị của cô, nếu cô muốn quản lý một vùng đất nào đó, cũng có thể từ từ tìm hiểu nó, những việc này đều không phải việc khó, tôi sẽ không bao giờ ngăn cản. Cô hà tất phải kết giao với đồ bậy bạ này, cần gì phải muốn thương tổn đến vợ con tôi?"

"Anh ấy không phải đồ bậy bạ," Hoa Thanh Kỳ chỉ vào thi thể con sói nằm trên mặt đất "Anh ấy là người tôi yêu, chúng tôi ở bên nhau rất lâu rồi. Tôi bị nhốt ở Trầm Châm tám trăm năm, anh ấy ở Sa Lan đợi tôi tám trăm năm......"

Bì Bì kinh ngạc nói: "Cô gặp hắn như thế nào?"

"Trước kia ở Sa Lan, lúc đi hái thuốc thì gặp được, tôi từng trị bệnh cho anh ấy." Hoa Thanh Kỳ cắn chặt răng, cố nén giọt nước mắt sắp trào ra, "Đời này của tôi trước nay chưa từng sống thật là chính mình, đều chỉ mải sắm vai người khác. Chỉ có trước mặt anh ấy mới không phải giấu giếm bản thân."

"Hoa Thanh Kỳ," Hạ Lan huề nhìn tiểu Sóng ở trên cây hoảng loạn kêu chít chít, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Trước hết cô trở về cùng tôi. Anh trai cô cho rằng cô đã chết, mấy ngày nay đều thương tâm đến không chịu được. Cô là người của Hoa gia, nên để tộc trưởng của Hoa gia phụ trách quản giáo, sau này phải làm thế nào đều do anh trai cô định đoạt."

Anh nói liên tiếp mấy từ "Anh trai cô", lại nói cô ta là "người của Hoa gia", hiển nhiên không dễ dàng tin tưởng, càng không muốn tùy tiện thừa nhận thân phận của cô ta. Dứt lời đi đến cái cây tiểu Sóng đang đứng.

Bì Bì vẫy vẫy tay về phía Hoa Thanh Kỳ: "Đi thôi, nơi này không an toàn, có gì trở về rồi nói."

Hoa Thanh Kỳ quay sang cô, liếc mắt một cái, bỗng nhiên quát: "Hạ Lan huề, anh đứng lại đó cho tôi! Gϊếŧ người ta rồi cứ như vậy mà nhẹ nhàng rời đi sao?"

Hạ Lan huề hơi khựng lại, xoay người về phía Hoa Thanh Kỳ, đang muốn mở mồm nói chuyện thì Hoa Thanh Kỳ chợt đưa cây tiêu đồng lên môi, nhẹ nhàng thổi lên ....

Không trung một trận gió lạnh, huyền điểu ào ào bay tới.

Bì Bì kêu lên: "Mau cứu tiểu Sóng!"

Hạ Lan huề nghe thấy thế nhảy liền ba trượng, duỗi cánh tay dài ra chụp về phía tiểu Sóng! Nào ngờ động tác của huyền điểu càng nhanh hơn, cái cánh của nó quạt phần phật khiến cho cây đại thụ kia nghiêng ngả một bên, tiểu Sóng chỉ phải lăng không bay lên....

Hai con chim truy đuổi nhau trên không trung, trong chớp mắt liền bay đến dưới tàng cây ở độ cao mà con người không thể với tới.

Bì Bì cởi cung tiễn ra ném lên không trung, Hạ Lan huề duỗi tay bắt lấy, sau đó nhanh chóng bò lên ngọn cây, bắn liền 3 mũi tên về phía huyền điểu!

Hai con chim sớm đã bay ra ngoài tầm bắn, chỉ có mũi tên cuối cùng sượt qua bên người huyền điểu, lại ở một khoảng cách xa như vậy, cho nên không thể mảy may làm nó bị thương

Lúc này Bì Bì cũng bò tới trên cây, hai người sốt ruột nhìn huyền điểu bộc lộ bộ mặt hung ác trên không trung, gào thét đuổi theo về phía tiểu Sóng.

Tiểu Sóng vẫn ngây thơ mờ mịt, ngay từ đầu còn cho rằng huyền điểu đang chơi đùa với nó, một mặt vỗ vỗ cánh, một mặt chít chít kêu lên vui mừng, bộ dáng giống như rất vui vẻ...

Bì Bì thật sự muốn khóc, mắt thấy tiểu Sóng nhanh chóng bị huyền điểu đuổi kịp, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị huyền điểu hung mãnh mổ một cái trên cánh

Tiểu Sóng lúc này mới tỉnh ngộ ra là mình đang bị tấn công ....

Ước chừng là đã bị dọa đến quên bay, thân mình bỗng nhiên thẳng tắp rơi xuống dưới!

Bì Bì và Hạ Lan ở trên cây nhìn thấy mà sợ ngây người, còn tưởng rằng tiểu Sóng bị trọng thương, hai người vội vàng trượt từ trên cây xuống dưới, chạy về phía tiểu Sóng bị rơi xuống.

Không trung bỗng nhiên xuất hiện một tiếng hót kỳ quái....

Âm điệu cao vυ"t, cơ hồ đâm thủng màng tai. Tiểu Sóng bỗng dưng giương cánh bay cao, không biết là bởi vì phản xạ của mặt trời, hay là tràn ngập điện lưu nào đó, toàn thân trên dưới phát ra kim quang chói mắt!

Quá mức chói mắt, Bì Bì và Hạ Lan đồng thời phải nheo đôi mắt lại.

Huyền điểu bị kim quang trên người tiểu Sóng chiếu phải, cái bóng như mây đen của nó tức khắc ảm đạm không ánh sáng.

Tình cảnh này ai cũng chưa từng gặp qua, chớ nói là Bì Bì và Hạ Lan, ngay cả Hoa Thanh Kỳ cũng sợ ngây người.

Tiểu Sóng gào thét phóng ra kim quang sắc lạnhhướng về phía huyền điểu, hai con chim ở trên trời đập cánh, những người đứng phía dưới chỉ nhìn thấy một đạo kim quang xuyên qua từ trong bóng đen ...... Chỉ chốc lát sau, huyền điểu đã mất đi hình dạng, trở nên càng lúc càng mờ nhạt, tựa như một bức tranh vừa mới vẽ đã bị người ta dùng một chậu nước đổ lên, dần dần biến mất bên trong đám mây trên trời, chỉ còn lại có một hạt nguyên châu màu tím nhạt...

Kim quang trên người tiểu Sóng cũng biến mất theo, biến trở về bộ dáng như ban đầu. Nó vui mừng truy đuổi theo viên nguyên châu kia, bộ dáng không tim không phổi, sau khi chơi đủ rồi liền ngậm vào trong miệng.

Hạ Lan nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng, tiểu Sóng nghe thấy liền bay về phía bọn họ. Bì Bì duỗi cánh tay ra đang chuẩn bị đón lấy tiểu Sóng, thân mình bỗng nhiên bị Hạ Lan huề đẩy một cái.

"Cẩn thận!"

Hoa Thanh Kỳ đâm một đao tới, Hạ Lan huề và Bì Bì đồng thời tránh được. Hoa Thanh Kỳ cắn răng đâm mạnh ba đao về phía trước, bị Hạ Lan huề thuận thế túm lấy, tung ra hai ngón tay, con dao săn trên tay cô bay ra ngoài.

Cô ta quay người đang muốn rút từ sau thắt lưng ra một cái dao găm khác, liền bị Hạ Lan huề bắt được cánh tay, dùng sức ấn xuống. Hoa Thanh Kỳ đau quá đành phải kêu lên một tiếng, con dao găm rơi xuống đất.

"Xem ra là cô muốn tôi phải tự tay trói cô lại." Hạ Lan huề thở dài, nhận lấy sợi dây thừng Bì Bì đưa qua, trói hai tay lại với nhau thật chặt, lại nói Bì Bì dùng khăn lụa che hai mắt Hoa Thanh Kỳ lại.

Tiểu Sóng bay đến trong lòng ngực Bì Bì, ngoan ngoãn chui vào chiếc túi trước ngực cô.

"Tại sao lại phải bịt mắt cô ta?" Bì Bì cảm thấy hơi thừa.

"Cẩn thận cô ta dùng điểm đồng thuật." Hạ Lan huề nói, "Nha đầu này kỹ thuật diễn lợi hại, chỉ dùng đôi mắt là có thể điều khiển người khác."

"Đó là

đối với anh, được chứ." Bì Bì đảo mắt, nhớ tới lần đó ở hồ Quan Âm cùng Hoa Thanh Kỳ thảo luận phân cảnh trong kịch bản, "Đối với một người đã từng xem qua mấy trăm tập phim thần tượng như em mà nói, hoàn toàn không có đất dụng võ."

"Phải không?"

"Kịch bản cô ấy viết cực kỳ kém, hoàn toàn là lôi kịch." Bì Bì tiếp tục nói.

(Lôi kịch là biệt hiệt do cư dân mạng Trung Quốc đặt ra để nói về đề tài phim truyền hình thần thoại. Để thu hút sự chú ý của khán giả, những bộ phim truyền hình này quá lố bịch trong cốt truyện, lời kịch, tạo hình, đem phim thần thoại làm thành phim hoang đường )

"Có việc này sao?" Hạ Lan huề nổi lên tò mò đến nỗi đặt sợi dây thừng cột Hoa Thanh Kỳ bên cạnh một nhánh cây, hỏi: "Cho tôi biết, trong đó viết những gì?"

Bì Bì vẫn nhớ khá rõ, vì thế đem nội dung sinh động như thật mà kể lại một lần nữa.

Tư tế đại nhân sau khi nghe xong, khen: "Kịch bản này không hề kém nha."

"Thế còn không kém?"

Hạ Lan huề ấn Bì Bì lên trên cây, mặt dán chặt vào cô: "Nếu không, hai ta tự phát mà diễn một lần? Bảo đảm không phải lôi kịch."

Bì Bì đang muốn nói chuyện, tư tế đại nhân bỗng nhiên hôn cô một cái.

"Đáng ghét." Cô nhẹ nhàng phun ra một tiếng.

"Đáng ghét đến mức nào?"

"Thích đến không thể ghét được."

Bàn tay anh lại ôm lấy một bên mặt cô, cúi xuống hôn cô thật sâu, Bì Bì nhớ tới một việc, vỗ vỗ mặt anh, thấp giọng hỏi: "Đúng rồi, Hoa Thanh Kỳ còn chưa nói cho chúng ta biết một chuyện, trứng huyền điểu đến tột cùng là xảy ra chuyện gì."

"Tôi sẽ không nói cho cô!" Hoa Thanh Kỳ ở một bên kêu lên.

Bì Bì mặt trắng bệch.

Hai mắt cô ta tuy rằng đã bị bịt kín, nhưng trên khóe miệng lại trồi lên nụ cười thỏa mãn của sự trả thù: "Về bí mật này của huyền điểu, các người vĩnh viễn cũng sẽ không biết được."

"Thanh Kỳ," Hạ Lan huề đi qua đi vỗ vỗ vai vô, "Thế giới này không có hai từ " vĩnh viễn "."