Hygge.
Từ khi Hạ Lan ưng bước vào đội ngũ của Nam nhạc, trong miệng hắn lúc nào cũng phát ra cái từ này.
Hygge, hoặc theo một hình thức khác là: Hyggelig.
Ví dụ như có đôi khi Hạ Lan huề đang nói chuyện cùng Thẩm Song Thành, hắn bỗng nhiên thò đầu lại gần, sợ bị để ý liền sẽ nói: "Không có gì, ta chính là lại đây cùng các ngươi hygge một chút."
Lại hoặc là trong một đêm rét lạnh, hắn sẽ nhóm một đống lửa trại, nấu nồi canh rau dại và thịt hươu cho mọi người, vừa uống vừa hỏi mọi người có đủ Hyggelig hay không.
Sau khi hắn thích tiểu Sóng, dù có việc hay không có việc cũng sẽ tới tìm Bì Bì: "Hello, ta có thể cùng tiểu Sóng Hygge một chút không?" Sau trận phục kích, Bì Bì đối với hắn cực kỳ tín nhiệm, an tâm thoải mái giao tiểu Sóng cho hắn.
"Hai người các ngươi ....." hắn một tay ôm tiểu Sóng, một tay chỉ vào Hạ Lan, cười thần bí, "Cũng có thể hygge một chút nha." Chọc đến khi Bì Bì và Hạ Lan phải đồng thời trừng mắt liếc hắn một cái.
Đầu tiên, Bì Bì cho rằng Hygge giống như "Suoga"trong vở kịch của nước Nhật, là Nhật ngữ, có âm tiết đầu tiên ngắn, giống như từ "trà sữa trân châu". Nó được phát ra từ trong miệng Hạ Lan ưng, cảm thấy rất cute mềm mại. Hỏi Hạ Lan huề mới biết được vị đường đệ này vốn là họa gia, sống lâu năm ở Đan Mạch, Hygge là tiếng Đan Mạch, rất khó để dịch nghĩa bằng tiếng Trung. Đặt "Ấm áp, thoải mái, thân thiết, an nhàn......" tất cả cùng ở cạnh nhau, đại khái chính là ý của nó.
"Hygge chính là mưu cầu mỗi ngày đều hạnh phúc cùng với người em yêu ở bên nhau," Hạ Lan huề tiếp tục giải thích, "Hài hòa, hữu ái, thả lỏng, hưởng thụ, ánh nến, mỹ thực, bánh kem, rượu, chocolate......"
Bì Bì không khỏi cảm thấy vui vẻ thoải mái.
"Bì Bì," Hạ Lan huề chuyển câu chuyện, "Bây giờ chúng ta có thể hygge một chút hay không?"
Bì Bì chớp chớp mắt, xốc lên bức màn lều trại nhìn ra bên ngoài.
Nắng sớm mờ mờ, đám sương mông lung, trong doanh địa một mảnh an tĩnh.
Bên ngoài vài dặm là Hồ Lạp Mã - hồ nước lớn nhất ở Tuấn Phẩm. Gió nhẹ phất phơ, không khí trong lành tràn ngập hương thơm của tảo nước.
Sau khi bị Lang Vương đánh lén, nhân mã Nam nhạc theo kế hoạch tiếp tục tiến về phía núi Long Diễm. Hành quân bảy ngày bảy đêm liên tục khiến cho mọi người vô cùng mỏi mệt, vì thế quyết định nghỉ ngơi một ngày.
Trong khi giao chiến với Lang Vương, Hạ Lan huề đã bị nội thương nghiêm trọng. Sau khi trở lại doanh địa không ngừng hộc máu. Trừ lần đó ra, trên vai trên lưng còn có rất nhiều vết thương, tuy không tính là nghiêm trọng, nhưng lại ảnh hưởng đến khí huyết, trong thời gian ngắn không thể dùng kiếm dễ dàng được. Ba ngày tiếp theo, anh đành phải nghe theo Hoa Lâm khuyên bảo, nằm trên xe ngựa tĩnh dưỡng.
Nói là tĩnh dưỡng, kỳ thật một chút cũng không "tĩnh". Tư tế đại nhân "nhõng nhẽo" với Bì Bì, nói là thừa dịp nguyên khí suy yếu, vừa lúc có thể mà "hygge" nhiều hơn.
Bì Bì cũng không muốn phản đối.
Thứ nhất bọn cô đã lâu không hygge; thứ hai cô cũng nghĩ thông suốt cố gắng hygge nhiều nhiều nguyên khí của mình một chút, xem như giúp tư tế đại nhân trị liệu.
Mỗi lần Hạ Lan ưng mang tiểu Sóng đi, bọn họ liền sẽ nhân cơ hội hygge.
Đang là đầu hạ, Tuấn Phẩm bắt đầu tiến vào mùa mưa. Ba ngày mưa to, hai ngày mưa nhỏ. Tuy rằng lũ quét bất ngờ và đường núi lầy lội, nhưng mọi thứ trong mắt toàn là cỏ cây sum suê, phồn hoa lộng lẫy. Trên đường hành tẩu, thường xuyên thấy những động vật nhỏ đáng yêu chạy vội qua những bụi cỏ và cành cây trên đỉnh đầu. Cảnh trí dạt dào, tràn đầy sức sống.
Nếu như không có chiến tranh, đây sẽ là chuyến đi tràn ngập hoang dã.
Bì Bì nhìn thoáng qua tiểu Sóng đang say ngủ trong tổ của nó. Nó càng lớn lên lại càng dài, một thân lông chim ánh lên đen nhánh, hình dáng cực kỳ giống một con chim ưng con. Ở rìa đuôi cánh, mọc ra một hàng lông vũ rất cứng. Nó vẫn cứ thích ngủ giống trẻ con, vẫn cứ cự tuyệt ăn những đồ ăn ở dạng đặc. Hành quân nhàn hạ, Hạ Lan huề bắt đầu dạy nó bay, biện pháp rất đơn giản: Đem nó đặt ở trong tay tung lên bầu trời. Lúc bắt đầu, nó không biết mở cánh, cứ như vậy mà thẳng tắp rơi xuống. Dần dần có thể đập cánh vài cái trên không trung, nhưng vẫn chỉ bay được một khoảng cách ngắn.
Thời gian còn lại, nó hoặc là mổ mổ một chút ở trên cỏ, hoặc là an tĩnh đứng ở trên cành cây, mặc kệ người ta trêu chọc nó như thế nào, nó cũng không hề để ý tới, chỉ dùng một đôi mắt bình tĩnh mà cô độc nhìn ra phía xa xa, giống như cất giấu sự uy lực mạnh mẽ chỉ chờ đợi thời cơ bùng phát.
Có một ngày, Thẩm Song Thành từ dưới tàng cây đi ngang qua, ngẩng đầu nhìn thấy tiểu Sóng, liên tiếp gọi nó mấy tiếng nhưng nó đều không để ý tới, không thể không thở dài nói với Bì Bì: "Đây là ác điểu a."
Giờ này khắc này, "Ác điểu " đang ngủ say ở trong tổ, Bì Bì đóng bức màn lại, nghiêng nghiêng đầu nói với Hạ Lan huề: "Tranh thủ thời gian."
Hai người cũng không nói nhiều, bọn họ cởi đồ và bắt đầu triển khai.
Hoan tình đang lúc cao trào, phía sau bỗng nhiên truyền đến hai tiếng "Chít chít". Hạ Lan huề sợ tới mức kéo cái chăn bịt chặt miệng Bì Bì lại: "Nhẹ một chút, tiểu Sóng tỉnh."
"OK."
Bì Bì tiếp tục phối hợp, chẳng được bao lâu, Hạ Lan huề một đầu ngã xuống.
"Có chuyện gì thế? Bả vai lại đau sao?" Bì Bì cho rằng thương thế của anh phát tác, vội vàng kiểm tra băng vải xem có phải bị xuất huyết hay không. Hạ Lan huề chỉ chỉ sau lưng: "Tiểu Sóng mổ tôi."
Vừa dứt lời, bên tai quả nhiên truyền đến âm thanh "Đốc đốc đốc", hai người đồng thời từ trong chăn ló đầu ra, tiểu Sóng không biết đã nhảy lên trên chăn từ khi nào, vẻ mặt nghiêm túc chằm chằm nhìn bọn họ, còn kêu vài tiếng chít chít, tựa hồ có chuyện muốn nói.
Thấy bọn họ sợ tới mức không dám ra ngoài, lại nhảy về phía trước hai bước, chít chít chít chít như cũ, kêu không ngừng.
"Có phải nó muốn ăn rồi không?" Bì Bì hỏi.
"Nó vừa mới ăn."
"Nó muốn nói gì sao?"
"Nó sẽ không cho rằng tôi bắt nạt em chứ?"
Bì Bì mặt hơi đỏ, vội vàng ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào nhìn về phía tiểu Sóng.
"Anh bạn nhỏ, anh muốn gì?" Hạ Lan huề vươn tay ra, tiểu Sóng nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy vào lòng bàn tay anh. Thầm thì kêu Chít chít không ngừng. Một lát sau, chuyên tâm hút lấy nguyên khí.
"Xem kìa, vẫn là đói bụng." Bì Bì cười nói.
"Hiện giờ Hài tử ăn cơm nhiều hơn," Hạ Lan huề vuốt ve bộ lông nó, "Thật nhanh đói."
Không biết vì sao, Bì Bì nghe thấy hai chữ "Hài tử", có chút khó thích ứng. Giống như lúc trước cô nghe nói Hạ Lan huề là hồ ly, cũng là nửa ngày không tiếp nhận được.
Tốt xấu gì hồ ly còn có bộ dạng con người, tốt xấu gì cũng còn có thể nói tiếng người. Con chim này...... Ăn không giống nhau, uống không giống nhau, tiếng kêu cũng nghe không hiểu...... Tương lai sẽ bay đi, hoàn toàn không hoạt động trong cùng một không gian với cha mẹ nó.
Trừ khi bọn họ nguyện ý ở trên cây.
Bì Bì có chút luống cuống, cảm thấy khoảng cách càng ngày càng xa với cuộc sống bình thường.
Cô cũng không biết phải như thế nào mới là một người mẹ tốt, không cần cô cho ăn, không cần cô xi tiểu, tiểu Sóng nên lớn lên như thế nào cô căn bản cũng không hiểu. Cô có một sự khủng hoảng khắc sâu trong tâm trí, ban đêm nằm mơ, luôn cảm thấy là ác ma nào đó đã nuốt lấy đứa con thật sự của cô.
Về lai lịch và thuộc tính sinh vật của huyền điểu, Hạ Lan huề đều đã hỏi những trưởng lão trong tộc, phát hiện tất cả mọi người đều không biết được nhiều lắm. Mà theo như anh và Bì Bì quan sát, tuy rằng nguồn gốc của tiểu Sóng là cùng một loại với huyền điểu, nhưng nhìn qua cũng không quá bất đồng với những loại chim bình thường khác.
Trên người nó mỗi một cọng lông vũ đều là thật, đều có thể sờ được, đặt được ở trong tay, rõ ràng là có trọng lượng chứ không hư vô giống như linh quạ hay huyền điểu, tuy rằng bay tới bay lui gây ra động tĩnh rất lớn, nhưng nói đến cùng chúng nó cũng chỉ là một đoàn linh khí mà thôi.
Tiểu Sóng đến tột cùng có phải huyền điểu hay không, hay là một chủng loại mới nào đó cũng rất khó nói.
Nói tóm lại, nỗi băn khoăn trong lòng Bì Bì càng ngày càng lớn, mà thái độ của tư tế đại nhân lại càng ngày càng tích cực, nỗ lực khuyên cô cố gắng tiếp nhận sinh vật mới: "Bì Bì, em cứ coi như là em xuất ngoại, sinh ra đứa con không hiểu tiếng Trung. Thực ra điểu ngữ không khó học, âm tiết đơn giản, thường dùng từ ngữ không phổ biến, chờ khi trở lại Nam nhạc, chúng ta ghi âm rồi sau đó mở lại nghiên cứu dần dần, không sợ không học được."
Mệt mỏi ứng phó với tình huống mới, Bì Bì cũng lười phải tranh luận, chỉ dặn dò nói: "Đừng cấp nguyên khí đều đặn cho nó, để lại một chút cho chính mình, anh còn phải dưỡng thương nữa."
Không biết là bởi vì bị thương nặng hay là cho con ăn quá nhiều, lúc này đây Bì Bì cảm thấy vết thương của tư tế đại nhân phục hồi vô cùng chậm. Nếu là trước kia, một chút vết thương nhỏ có thể tự lành chỉ trong một đêm, không để lại chút dấu vết. Hiện giờ đã bốn năm ngày trôi qua vẫn còn vết sẹo chồng chất. Vết thương trên lưng càng không cần phải nói, mỗi một lần thay thuốc đều không nhìn ra được tiến triển nào rõ ràng, một số bộ phận thậm chí còn bị nhiễm trùng sinh mủ.
Bên ngoài trướng truyền đến tiếng chim hót ríu rít, tiểu Sóng tò mò đi về phía trướng ngoại, Bì Bì một tay bắt được nó, thở dài: "Đứa nhỏ này hiện tại tinh lực dư thừa, bắt đầu chạy loạn khắp nơi. Ngày đó một đám quạ đen bay tới trên cây, nó cũng đứng ở bên trong, em chính là nửa ngày cũng không nhận ra được."
Hạ Lan huề lăn long lóc bò dậy, mặc áo khoác vào, tiếp nhận tiểu Sóng từ trong tay Bì Bì: "Đi ra ngoài một chút."
Đây không phải lần đầu tiên hai vợ chồng dạy tiểu Sóng bay, chỉ là không tìm được nhiều thời gian.
Trên đường hành quân, chỉ cần dừng lại nghỉ ngơi, Hạ Lan huề liền sẽ cho tiểu Sóng đứng ở trong tay mình, lặp đi lặp lại động tác đong đưa cánh tay, dạy nó học được cách giữ cánh thăng bằng. Lúc đầu nó có chút sợ hãi, hai cái móng gắt gao bắt lấy ngón tay Hạ Lan, hoảng đến mức nào cũng không chịu bay. Dần dần đã có thể bay từ cánh tay Bì Bì đến lòng bàn tay Hạ Lan huề.
Vì thế hai người dần dần kéo dài khoảng cách, tiểu Sóng càng ngày bay càng xa.
Nhưng nó vẫn không có thói quen bay lên, rốt cuộc cha mẹ nó cũng không ai biết bay, chính nó tựa hồ cũng cảm thấy mình là dị loại ở đây, trong mắt thường xuyên lộ ra thần thái mê man, giống như biết mình không thuộc về nơi này.
Hai người đi vào một ngọn núi gần doanh địa, tìm được một cây sồi cao hơn 20m, Bì Bì trang bị vũ khí, mang theo tiểu Sóng bò đến chỗ cao hơn 10m, nói với Hạ Lan huề đang đứng trên mặt đất: "Cao như vậy đã đủ chưa?"
"Đủ rồi, cứ thử trước xem sao." Hạ Lan huề vươn đôi tay, "Trước tiên em để tiểu Sóng đứng vững trên cành cây, sau đó nhẹ nhàng đẩy nó một cái."
Bì Bì nghĩ nghĩ, không yên tâm: "Có cần cột một cái dây thừng trên chân nó không?"
"Không cần. Cho dù nó không bay được, rơi xuống tôi cũng có thể bắt được."
Bì Bì không phải là sợ cái này: "Lỡ như nó thực sự có thể bay, từ trong tay chúng ta bay đi mất, nếu không tìm được nó trở về thì phải làm sao?"
"Sẽ không đâu!" Hạ Lan huề vỗ vỗ tay, ý bảo cô nhanh bắt đầu, "Với trình độ trước mắt của nó, cho dù có thể bay cũng không thể bay xa được. Tôi chắc chắn có thể tìm thấy nó đem trở về."
Bì Bì cúi đầu nghĩ nghĩ, cũng đúng. Tiểu Sóng lại không ngốc, cho dù ham chơi, lúc đói bụng dù sao cũng phải bay trở về "Ăn cơm" chứ? Giống như cô khi còn nhỏ đi chơi trên phố, mọi người căn bản không cần lo lắng, bởi vì đói bụng liền biết trở về. Cho nên nhẹ nhàng lấy nó từ trong túi ra, đặt lên một cành cây đối diện ở phía Nam.
Hai móng của tiểu Sóng quặp chặt lấy nhánh cây vững vàng, nhìn nhìn Bì Bì, lại nhìn nhìn Hạ Lan huề dưới tàng cây, kêu chít chít hai tiếng. Thấy Bì Bì đong đưa cành cây, không khỏi có chút sợ hãi, lập tức nhảy trở lại trên vai Bì Bì, giữ chặt không rời.
Bì Bì ôm nó trong tay, nhẹ nhàng sờ sờ lông nó: "Tiểu Sóng, đừng sợ, dũng cảm mà bay đi! Cha mẹ đều ở chỗ này, con sẽ không có việc gì." Dứt lời đem nó thả lại nhánh cây một lần nữa.
Tiểu Sóng do dự đứng trên cành cây mười phút, chít chít thầm thì, nhưng cô không biết nó đang nói cái gì, tóm lại chính là không bay, Bì Bì đành phải lay động nhánh cây một chút....
Tiểu Sóng không đứng vững, thẳng tắp ngã xuống phía dưới tàng cây.
Bì Bì vươn tay ra nhưng không bắt trúng, không khỏi bị dọa một thân mồ hôi lạnh. Nhánh cây này tuy rằng chỉ cao mười mét, nhưng nếu Hạ Lan không bắt được, tiểu Sóng lại không chịu mở cánh ra, với thể trọng hiện nay của nó, không chết cũng là tàn phế.
Lại xem Hạ Lan đầy tự tin đứng dưới tàng cây. Bốn con mắt nhìn tiểu Sóng ngây thơ mờ mịt ngã xuống. Rơi được một nửa, rốt cuộc như gặp được thần, bỗng nhiên giương cánh bay lên, ở không trung lượn vòng vài cái, sau đó bay đến một cây đại thụ đối diện.
"Làm tốt lắm!" Bì Bì cao hứng vỗ tay.
Hạ Lan huề huýt sáo một tiếng, ý bảo tiểu Sóng bay xuống dưới. Bì Bì từ trên cây vươn một bàn tay, cũng ý bảo nó bay trở về. Nhưng mà tiểu Sóng căn bản không để ý tới, chỉ lo ở trên nhánh cây kêu to đắc ý.
Hai người thay nhau gọi nó tận năm phút đồng hồ cũng không thể làm tiểu Sóng giương cánh thêm một lần nữa.
Bì Bì vội vàng trượt xuống từ trên cây, phát hiện Hạ Lan huề cũng đang mặt ủ mày chau, không thể không hỏi: "Làm sao bây giờ?"
"Trước đừng gọi to, tránh lại dọa nó sợ." Ngược lại Tư tế đại nhân còn khá trầm ổn, "Kiên nhẫn chờ thêm một lát, nó đói bụng tự nhiên sẽ bay xuống đây."
Hai người đành phải ngồi giữa đám cỏ, ngửa đầu nhìn tiểu Sóng trên cây, không ai dám cúi đầu hoặc làm việc khác, chỉ sợ trong một phút lơ là tiểu Sóng sẽ bay đi mất, không tìm thấy nữa.
Cứ đợi như vậy được nửa giờ, cổ Bì Bì sớm đã cứng lại, nhưng tiểu Sóng vẫn cứ nhảy nhót trên ngọn cây mà kêu to lên, một chút ý tứ muốn bay xuống dưới cũng đều không có.
Ước chừng đã tìm được niềm vui của việc bay lượn, một lát sau, nó bắt đầu bay vòng quanh cái cây, lúc thì cái cây này, lúc lại cái cây kia, tuy rằng đều chỉ ở gần, nhưng cũng cách cha mẹ càng ngày càng xa.
Hai người dưới tàng cây rốt cuộc cũng không thể bình tĩnh được nữa.
Hạ Lan huề chụp lấy Bì Bì, phân phó: "Em nhìn hướng bay của nó, tôi lên cây đem nó trở về."
Dứt lời nhìn chuẩn hướng tiểu Sóng đang đậu trên một cây vân sam, nhẹ nhàng nhảy lên trên cây, tay chân cùng sử dụng bò về phía ngọn cây. Mắt thấy duỗi tay là có thể với tới, nhưng tiểu Sóng bỗng nhiên giương cánh bay cao, xông thẳng tới tận trời, rất nhanh liền biến thành một chấm đen, biến mất ở một ngọn núi khác......
Bì Bì đem cung tiễn đeo lên trên người, không màng tất cả đuổi theo hướng tiểu Sóng biến mất.
Hạ Lan huề rất nhanh đã đuổi kịp, một mặt chạy một mặt chỉ đường: "Ở bên kia... hướng đông..."
Bì Bì gật gật đầu, bước chân nhanh hơn chạy theo Hạ Lan huề, một hơi vọt tới chỗ cao nhất của đỉnh núi, nhìn thấy khắp nơi:
Dưới chân là một mảnh thâm cốc.
Trong núi non trùng trùng điệp điệp chỉ nhìn thấy thấy cây hồng tùng, cây bạch dương rậm rạp, cùng với những con sơn dương, những tiếng chim hót, tất cả đều bị lá cây che khuất bên trong. Thỉnh thoảng trên bầu trời bay qua mấy con chim diều hâu và một đàn chim sơn ca, cẩn thận lắng nghe thì đều không phải tiếng của tiểu Sóng.
Bì Bì tim đập điên cuồng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, một mặt thở hổn hển, nhìn đông nhìn tây hỏi: "Anh thấy nó không? Nó ở đâu?"
Hạ Lan huề hai hàng lông mày nhíu chặt, nheo mắt lại quan sát, bỗng nhiên duỗi tay: "Đem cung cho tôi."
Tư tế đại nhân thính lực và khứu giác đều gấp trăm lần Bì Bì, anh đã nói như vậy, nhất định có lý do. Bì Bì lập tức tháo cung tiễn xuống đưa cho anh. Hạ Lan huề kéo căng mũi tên lên, nhìn thẳng về phía trước, tựa hồ đang ngắm chuẩn cái gì đó .....
Bì Bì giơ tay lên trán che nắng, mở to đôi mắt, nhìn về phía cung tiễn hướng tới.
Đột nhiên đỉnh đầu tối sầm lại .....
Trên bầu trời vang lên một tiếng "xào xạc", không biết từ chỗ nào bay tới một con chim khổng lồ!
Con chim kia như một đám mây đen, mở hai cái cánh che trời. Không gian trong Sơn cốc tức khắc nổi lên một trận gió lạnh..... thế gió to lớn, lực đạo rất mạnh, thiếu chút nữa thổi Bì Bì lên giữa không trung.
Đúng lúc Hạ Lan huề duỗi tay túm chặt lấy cô.
"Cẩn thận!" Bì Bì cảnh cáo, "Đây là huyền điểu!"
"Anh biết." Hạ Lan huề sớm đã nhắm chuẩn cung tiễn, mắt thấy huyền điểu dần dần bay đến gần, anh đang định bắn tên thì đột nhiên dừng lại.
Bay theo phía sau Huyền điểu là một con chim nhỏ, nhìn biểu cảm như rất sung sướиɠ, tựa như tìm được mẹ nó rồi, ở gần đuôi cánh huyền điểu lượn nhào bay đến.
"Đừng bắn!" Bì Bì hét lên một tiếng, "Là tiểu Sóng!"
Hiển nhiên Hạ Lan huề cũng phát hiện. Anh thu mũi tên lại, từ trong túi móc ra một cây cung khác, đem một quả thạch mã não đặt vào miếng cao su đựng đạn, một lần nữa nhắm chuẩn.
Tầm bắn xa của cây cung không thể bằng cung tiễn, huyền điểu và tiểu Sóng đều ở ngoài tầm bắn, bọn họ chỉ có thể an tĩnh chờ đợi hai con chim tiến vào trong tầm bắn.
Bì Bì trong lòng trào ra vô số nghi vấn: Trong ấn tượng của cô, huyền điểu rất ít khi xuất hiện vào ban ngày, ước chừng là bởi vì nó quá lớn, cho nên dễ dàng bị bắn chết. Sau khi Hoa Thanh Kỳ chết, huyền điểu tựa hồ cũng mất tích theo, những ngày sau đó cũng không còn xuất hiện nữa.
Tiểu Sóng lần đầu tiên rời khỏi doanh địa, huyền điểu liền đi theo tới đây. Tiểu Sóng luôn luôn cảnh giác đối với những vật xa lạ, lúc này đây lại hưng phấn dị thường, phảng phất như đã tìm được tổ chức rồi, chẳng lẽ giữa chúng nó thực sự có quan hệ huyết thống nào đó?
Mắt thấy huyền điểu mang theo tiểu Sóng càng bay càng xa, tư tế đại nhân duỗi tay vung lên về phía không trung, hai mắt khép hờ, không biết ở trong lòng mặc niệm cái gì. Chỉ chốc lát sau đó, huyền điểu trên không trung rẽ cong một cái, bay về phía bọn họ, tiểu Sóng cũng theo sát tới.
Lần này nó rốt cuộc cũng nhìn thấy cha mẹ nó, ở thật xa liền kêu lên những tiếng"Chít chít chít chít" vui mừng ....
Hai con chim càng bay càng gần, Hạ Lan huề giơ cung lên, Bì Bì trong lòng lén lút thở dài nhẹ nhõm một hơi ...
Huyền điểu là ác điểu nổi danh ở Hồ tộc, tính tình hung ác, có tính tấn công rất mạnh. Vì tránh cho nó lại dụ dỗ tiểu Sóng một lần nữa, vẫn là nên tiêu diệt thì tốt hơn.
Khoảng cách gần như vậy , tư tế đại nhân hẳn là sẽ không bắn trượt.
Đúng lúc này, trong sơn cốc bỗng nhiên truyền ra tiếng tiêu thổi một khúc sụt sùi.
Huyền điểu vừa nghe thấy, lập tức quay ngược thân mình bay về phía phát ra tiếng tiêu . Tiểu Sóng ở trên không trung đập cánh vài cái, cũng không lập tức đuổi theo. Ước chừng không biết nên đi bên nào. Huyền điểu kêu lên một tiếng lanh lảnh, bỗng nhiên lộn ngược trở lại, cái cánh lớn quạt lên không trung.....
Tiểu Sóng vô cớ bị gió to xốc lên một cái bổ nhào, không biết là do mơ hồ hay là sợ hãi, rốt cuộc theo đuôi huyền điểu bay đi.
Hạ Lan huề biến sắc, thu hồi cung, kéo Bì Bì tới nơi có tiếng tiêu, chạy về phía sơn cốc.
Bước chân bọn họ vô cùng nhẹ nhàng, càng tới gần tiếng tiêu, càng lén lút cúi gập người xuống. Đi được một hồi lâu, tiếng tiêu liền ngừng bặt, Hạ Lan huề cùng Bì Bì tránh sau một khối núi đá.
"Khúc tiêu này giống như đã từng nghe ở đâu rồi?" Bì Bì thấp giọng hỏi nói.
"Ở trên biển, nhớ rõ không?" Hạ Lan huề nói.
Bì Bì lập tức nhớ tới lúc trên thuyền đánh cá ở Đông Hải, tư tế đại nhân từng đem mị châu của chính mình để vào bên trong tiêu, thổi ra khúc này để dụ dỗ linh tộc....
Tất cả Hồ tộc cùng Linh tộc có quan hệ đến vu thuật đều vô cùng thần bí, ngoại trừ Hồ đế cùng Hạ Lan huề ra, trên cơ bản chỉ có Thanh Tang là nắm giữ ở được trong tay.
"Đây là " liệt hồn khúc " do phụ thân truyền cho tôi, là bí thuật tối cao của thiên tinh tộc, chỉ truyền cho độc nhất huyết mạch Hồ đế," Hạ Lan huề nói nhỏ, "Ngay cả thúc phụ và nhóm đường huynh của tôi cũng đều không biết."
"Là dùng để chiêu gọi Linh tộc sao?" Bì Bì lại hỏi.
"Cụ thể hơn là nguyên châu. Chỉ cần là mị châu của huyết mạch Hồ đế, đều có thể chiêu gọi nguyên châu. Mà " liệt hồn khúc " này có thể sử dụng nguyên châuphá vỡ hai giới, bao gồm việc cùng Linh tộcsử dụng một ít tương quan sinh vật, ví dụ như huyền điểu, linh quạ vân vân."
"Chẳng lẽ là....." Bì Bì lớn mật suy đoán, "Phụ thân anh..... Sống lại?"
"Không có khả năng." Hạ Lan huề nhíu chặt hai hàng lông mày, "Hoặc là có người học trộm, hoặc là chính phụ thân tôi truyền thụ khúc này cho người khác. Ví dụ như có một vị nào đó được xem như là Triệu Tùng ......."
"Triệu Tùng không phải cũng đã chết sao?"
"Đúng vậy. Tôi nghĩ không ra còn ai vào đây." Hạ Lan huề cũng
là không hiểu ra sao, "Phụ thân tôi đặc biệt đa nghi, ngay cả Triệu tùng cũng không tín nhiệm. Từ lúc tôi đến phía Nam không còn lui tới gì với Bắc quan, không biết ngoại trừ Triệu Tùng ra ông ấy còn có tâm phúc nào khác nữa hay không"
Bì Bì bỗng nhiên lại nghĩ tới một người: "Có thể nào là Thanh Tang hay không?"
"Sẽ không. Thanh Tang dường như rất có quyền lực, nhưng kỳ thật chỉ là một người quản gia: Phụ trách quản lý Linh tộcthay tiên đế. Mất đi quyền hành mà tiên đế trao cho hoặc là để Linh tộc chạy mất, năng lực của cô ta cũng liền suy yếu theo, rất dễ dàng bị thúc phụ tôi lật đổ."
Bì Bì cắn chặt răng, hung hăng nói: "Mặc kệ người kia là ai, hắn dùng huyền điểu dụ dỗ tiểu Sóng, tuyệt đối không có ý tốt, theo em thấy....."
Lời còn chưa dứt, Hạ Lan huề bỗng nhiên che miệng cô lại, lôi cô trốn vào trong bụi cây.
Bọn họ lăn một cái ngay tại chỗ, lui về phía sau mười bước, trốn dưới một bụi hoa đỗ quyên.
Quả nhiên, phía trước truyền đến những tiếng thình thịch của hai người đang chạy nhanh tới đây.
Người đàn ông thân hình cao lớn, vừa nhìn là biết Lang tộc, mặc một cái áo choàng màu xám, trong tay đang cầm cái l*иg chim.
Tuy từng cùng Lang tộc giao chiến vài lần nhưng Bì Bì không nhận ra người này. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Hạ Lan, phát hiện vẻ mặt anh cũng đang mê man, hiển nhiên là cũng không quen biết.
Người nọ cầm cái l*иg chim vô cùng đơn sơ, như là tạm thời dùng mây tre và cỏ đan lại, mặt trên che một miếng vải đen, không thấy rõ trong đó có gì vật.
Bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu "Chít chít, chít chít" tràn ngập kinh hoảng, Bì Bì vừa nghe thấy liền biết là tiểu Sóng, tức thì khí nóng bốc lên, muốn ngay lập tức phải đi ra bên ngoài, nhưng lại bị Hạ Lan huề giữ chặt lấy, ý bảo cô không cần xúc động.
Một người khác có cái đầu giống hệt Bì Bì, cũng mặc màu áo choàng màu xám, trên mặt còn che một chiếc khăn lại, bước đi nhanh nhẹn, hình như là phụ nữ.
Bì Bì và Hạ Lan lại nằm ở bụi hoa, tiếp tục ẩn núp.
Chỉ nghe cô gái kia hỏi: "Con chim nhỏ kêu không ngừng, là đói bụng sao?"
"Nó không ăn cái gì hết." Người đàn ông giật miếng vải đen khỏi l*иg chim, tiểu Sóng kinh hoảng gọi bậy, vùng vẫy cái cánh ở trong l*иg, dùng sức giãy giụa.
"Có thể là sợ hãi." Cô gái đi đến bên cạnh hắn, từ trong túi móc ra một vật, bịt chặt hai mắt tiểu Sóng, "Không nhìn thấy, liền sẽ an tĩnh."
Đó là một cái bịt mắt chuyên dùng cho loài chim, Bì Bì trước kia từng thấy trên TV, những người nuôi chim muốn làm cho diều hâu yên lặng thì sẽ dùng tới nó.
Thấy bốn bề vắng lặng, cô gái kia một mặt nói chuyện, một mặt tháo khăn che mặt ra.
Vừa nhìn thấy mặt cô ta, Bì Bì và Hạ Lan đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh
Quả nhiên là Hoa Thanh Kỳ. Cô ta quả nhiên còn sống!
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng càng thêm khẩn trương, cơ bắp toàn thân cũng khẩn trương theo, đang đợi thời cơ chuẩn bị ra tay.
Với võ công của Hạ Lan huề, một mình đối phó với hai người sẽ không có vấn đề. Nhưng trong tay bọn hắn có tiểu Sóng, tình huống này ngay lập tức hoàn toàn bất lợi với bọn cô.
Toàn thân Bì Bì bởi vì lo âu mà hơi phát run, cô lặng lẽ rút ra dao săn từ sau thắt lưng nắm thật chặt trong tay. Hạ Lan huề vươn cánh tay trái, nhẹ nhàng ấn ở trên lưng cô, ý bảo cô đừng hoảng, cứ an tâm một chút.
Cánh tay anh thật vững vàng, tràn ngập sức lực. Hô hấp cũng rất bình tĩnh, tự tin nhìn về phía trước, ánh mắt quét qua quét lại, tìm kiếm thời cơ.
Nhìn tiểu Sóng vô cùng đáng thương, phỏng chừng cũng đói bụng, tiếng kêu dần dần thấp xuống. Nó giống như hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chiếc cổ ghé vào l*иg sắt, bộ dáng rũ rượi buồn bã.
Chỉ nghe người đàn ông Lang tộc: "Vì con chim nhỏ này...... Hạ Lan huề sẽ đồng ý để chúng ta bước vào Nam nhạc sao?"
"Đâu chỉ là vào Nam nhạc, ít nhất còn phải phân cho chúng ta một nửa địa bàn." Hoa Thanh Kỳ nói.
"Vạn nhất hắn đổi ý thì sao?"
"Cho nên con chim này vẫn phải luôn luôn đi theo ta, tới Nam nhạc rồi cũng không thể thả nó ra được."
Người đàn ông nhìn cô gái một cái, "Xuy "một tiếng mà cười: "Nàng có thể quan tâm nó cả đời sao?"
"Ta có thể xây cho nó một cái l*иg chim thật lớn thật xinh đẹp, để nó ở bên trong tự do bay lượn, để nó cho rằng đó chính là bầu trời của nó, là nhà nó, là thế giới của nó......"
Bì Bì nghe được những lời này cảm thấy phổi như bị sặc khí, dùng tay hung hăng mà huých Hạ Lan huề một chút, nói với anh "Anh có định ra tay không, em sắp phát điên rồi!".
Hạ Lan huề giấu một quả mã não ở trong lòng bàn tay, ra hiệu với Bì Bì chuẩn bị tấn công.