Chương 63: Tân lang vương

Vừa dứt lời, hai bên cùng nhau xuất chiêu. Lang Vương một chưởng chém xuống, hóa thành đường quyền trên không, nặng nề nện ở trên ngực Tu Ngư Tắc!

Bầy sói kêu lên kinh hoảng!

Rõ ràng có thể dễ dàng tránh được, nhưng Tu Ngư Tắc cư nhiên vẫn không nhúc nhích. Thân mình đột nhiên chìm xuống, cứng rắn nhận lấy một quyền này.

Lực tới quá lớn khiến anh không đứng vững, "Phụt" một tiếng, phun ra một mồm đầy máu. Nhìn xuống mặt đất, hai chân đã bị lún sâu đến nửa thước.

Lang Vương kinh ngạc nói: "Ngươi vẫn còn không động thủ?"

Tu Ngư Tắc chắp đôi tay lại: "Tạ ơn Đại vương đã dưỡng dục."

Mọi người trong lòng một trận thổn thức. Canh bạc lần này của Tu Ngư Tắc vốn là không có phần thắng, lại chịu một quyền này tất sẽ có nội thương, có thể nói là một con đường chết.

Lang Vương cười lạnh một tiếng : "Người trong nhà không cần khách khí. Đây là quy định của lão tổ tông, ở Lang tộc, chỉ cần đánh bại người khác, ai cũng đều có thể tiếp nhận vương vị. Nỗ lực tiếp bước những người đi trước."

"Vậy được."

"Ngươi ra chiêu trước."

Lang Vương có phong độ của Lang Vương, những việc chiếm hết lợi ích tuyệt đối không làm. Thấy con trai trúng một quyền của mình, chiêu tiếp theo sẽ không chịu ra tay trước.

Tu Ngư Tắc múa uyên ương việt về phía trước, dùng binh khí xẻ, đâm, cắt, chặt.... chiêu nào cũng chí mạng, trước sau không rời khỏi yết hầu Lang Vương. Lang Vương buộc phải liên tiếp lui ba bước, nhưng vẫn bị đao nhọn sắc bén phá xuyên áo giáp, vẽ ra tầng tầng lớp lớp vết rách.

Lang Vương một mặt đánh một mặt nhìn chuẩn thời cơ, dùng mười phần lực đạo ném ra một bổng! Tu Ngư Tắc đang đứng ở thế công, bởi vì quán tính cho nên không kịp thu thân mình lại, chỉ phải căng mắt đem uyên ương việt chống đỡ trên đầu, chỉ nghe "Đương" một tiếng vang lớn, ánh lửa văng khắp nơi, chiếc sừng hươu trên thanh đao uyên ương việt bị lang nha bổng đập vào, tạo thành một lỗ hổng lớn.

Không gian giữa hai người tràn ngập mùi kim loại ma xát nhau, càng thêm phát sinh cảm xúc xao động.

Với khoảng cách gần như vậy, binh khí ngắn so với binh khí dài, có hại không ít.

Những người đứng xem xung quanh ở trong lòng âm thầm kêu khổ thay Tu Ngư Tắc. Lang nha bổng là vũ khí có sức mạnh kinh người, nếu nghênh đón chính diện, với khí thế dời non lấp biển của Lang Vương, sẽ chỉ như chui đầu vào miệng cọp; nếu cứng nhắc phản kháng, xương cánh tay đều sẽ bị đánh gãy tả tơi; nếu bị nó táp đến cổ, cái đầu hoàn toàn sẽ rớt xuống.

Hai người rút binh khí về phía sau lưng của mình, bắt đầu đợt tấn công tiếp theo.

Ở giữa sân, hai bóng người một đen một trắng nhanh chóng chuyển động. Lang Vương với ý đồ muốn kéo dài khoảng cách của hai người để hắn có thể thi triển tốt lang nha bổng. Tu Ngư Tắc lại cố tình đuổi sát không bỏ, chỉ cố giao đấu càng gần với hắn càng tốt. Mười chiêu qua đi, trước ngực sau lưng anh đều đã nhuốm đỏ, không phải bị lang nha bổng đυ.ng phải thì cũng là bị lang nha bổng cắt trúng, răng đinh bén nhọn xuyên thấu qua khôi giáp, móc ra một tảng máu thịt trên người anh.

Mà trên người Lang Vương, ngay cả một dấu vết giống như vết thương cũng đều không có.

Những người ở đây đều nhìn ra được, cứ đánh tiếp như vậy, Tu Ngư Tắc căn bản không phải là đối thủ của Lang Vương.

Không phải thua kém về võ công, cũng không phải thua kém về sức lực, mà là đã dùng sai binh khí. Uyên ương việt căn bản không thể tới gần được Lang Vương, cho dù biến nó thành ám khí phóng tới thì với tốc độ phản ứng siêu đẳng của Lang Vương sẽ lập tức bị gậy sắt chặn lại. Tu Ngư Tắc cũng không dám mạo hiểm làm như vậy, bởi vì một khi phóng đi, liền không trở về được, trên tay cũng liền mất đi binh khí. Nếu như anh cũng dùng lang nha bổng, tình huống sẽ có sự thay đổi rất nhiều.

Tu Ngư Khiêm đứng xem, thầm than ở trong lòng: Xét đến cùng, lão Lục vẫn thua ở khả năng chọn binh khí.

Đúng lúc này, Tu Ngư Tắc nhìn ra thời cơ, lộn một vòng về phía trước rồi nhảy ba trượng, uyên ương việt rời khỏi tay, mãnh liệt bay lên không trung, quay tròn rồi đánh về phía bên phải Lang Vương ....

Nhược điểm duy nhất của Lang nha bổng chính là chém ra thì dễ thu lại thì khó. Cánh tay dài của Lang Vương duỗi ra, bắt buộc sẽ phải tạo nên một khoảng trống sau đó, đây cũng là nhược điểm khó tránh của những người sử dụng loại này binh khí này.

Không ngờ Lang Vương đã sớm dự đoán được một chiêu này, cánh tay tuy rằng không thu trở lại nhưng thân mình bỗng dưng co rụt lại một chút, uyên ương việt từ phía sau bay qua, "Xích"một tiếng, cắt một lỗ hổng, xoay tròn trên không trung, trở lại trong tay Tu Ngư Tắc.

Cùng lúc đó, lang nha bổng quét ngangmột cái , vừa lúc đánh trúng sau eo Tu Ngư Tắc.

"Phụt!"

Tu Ngư Tắc quỳ sụp xuống, phun ra một ngụm máu tươi, phần eo xuất hiện một mảng máu to bằng cái bàn tay....

Lang Vương thuận thế, quăng một chùy hướng vào phần cổ anh!

Một chùy này dùng cả mười phần lực đạo, hơn nữa sau khi Tu Ngư Tắc trọng thương đang quỳ trên mặt đất, căn bản không thể tránh đi, cho nên chắc chắn sẽ đập trúng đầu......

Đường Vãn Địch đang dựa vào người Tu Ngư Giám, nhìn thấy mà hãi hùng khϊếp vía, vội vàng nhắm mắt lại, không dám xem cảnh tượng này.

Thế nhưng một chùy này lại không trúng! Thân mình Tu Ngư Tắc trượt về phía trước, chui qua giữa hai chân Lang Vương, trở tay vung lên, uyên ương việt bay ra, bay thẳng đến sau cổ Lang Vương...

Đây là một chiêu cờ hiểm và thông minh, nhưng cần phải tính toán chuẩn xác, chỉ cần sai một giây liền sẽ rơi đầu.

Khi thân mình Tu Ngư Tắc có chỗ trống, răng đinh nhọn của lang nha bổng vừa lúc đảo qua bên tai anh, tước rớt nửa cái vành tai, anh cũng liền tung ra uyên ương việt ở sau vai Lang Vương!

Lang Vương quả nhiên là Lang Vương, phản ứng là vô song.

Tu Ngư Tắc dự đoán được Lang Vương nghe thấy tiếng gió sẽ theo bản năng co rụt cổ lại, vì thế, uyên ương việt vừa lúc tước trúng cái gáy ông ta

Không ngờ Lang Vương không chỉ không co lại, mà ngược lại thân mình đứng thẳng, hai vai ưỡn lên, uyên ương việt xuyên qua khôi giáp, đập thẳng vào sau vai, nửa cái đao sừng hươu hoàn toàn đi vào trong cơ thể.

Nếu là người bình thường, nếu trúng một đao này thì sớm đã bị chặt đứt xương sống lưng. Nhưng Lang Vương hình thể to lớn, da dày thịt béo, với hắn mà nói, không thể tính là bị trọng thương. Hắn trở tay một cái, rút uyên ương việt từ sau vai ra, nắm ở trong tay, đột nhiên chen chân vào ...... dùng một chân đá bay Tu Ngư Tắc, anh nặng nề ngã trên mặt đất.

Trong sân yên tĩnh, có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh của tiếng xương cốt gãy vụn.

***

Tu Ngư Bân chạm vào An Bình Huệ một chút, thấp giọng nói: "Đi thôi."

"Hả?"

"Tránh khỏi nơi đầu sóng ngọn gió."

"Ngươi sợ cái gì?" Cô ta liếc mắt nhìn hắn một cái, "Tu Ngư Tắc không thắng được."

"Ngộ nhỡ thì sao?" Tu Ngư Bân kéo cô sang một bên, đè thấp giọng nói, "Ngộ nhỡ hắn thắng thì sao? Sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? .....hiện tại đi còn kịp. Nếu Đại vương thắng chúng ta lại trở về cũng không muộn."

"Ta không đi." An Bình Huệ từ nhỏ đã thượng võ, xem đến hứng khởi, "Nếu phải đi thì chính là ngươi đi."

"Phu nhân ——" Tu Ngư Bân muốn nói lại thôi.

"Nói thế nào ta cũng là thê tử danh chính ngôn thuận của Tu Ngư Tắc, hắn sẽ không dám đυ.ng đến một sợi lông của ta."

"Chẳng lẽ Đại vương không phải phụ thândanh chính ngôn thuận của Tu Ngư Tắc? Ngươi xem, không phải bọn họ cũng đánh nhau như là người ngoài sao?"

An Bình Huệ trừng hắn một cái, không cho là đúng, tiếp tục xem trận đấu.

Tu Ngư Bân than một tiếng, chậm rãi lui về phía sau mấy bước, xuyên qua đám người, đang chuẩn bị rời đi, lại đυ.ng phải một gương mặt lãnh đạm.

"Lục ca," Tu Ngư Khiêm dùng thân mình chặn ngang đường đi của hắn, "Định đi đâu?"

"Tìm chỗ...... giải quyết một chút."

"Vừa lúc, ta cũng muốn giải quyết." Tu Ngư Khiêm nhấc mắt cười lạnh, "Cùng đi chứ?"

***

Tu Ngư Tắc hừ một tiếng, nửa ngày cũng chưa đứng dậy nổi

Chỉ cảm thấy cả người đau nhức khó chịu, lúc té ngã trong miệng ngậm phải một ngụm bùn, liền bị anh phun ra cùng với máu. Một bên mí mắt sưng vù, mặt đất ước chừng là bị nướng chín, vừa cứng vừa nóng.

Lúc này anh mới ý thức được nơi mình ngã xuống vừa lúc ở bên cạnhmột cái đống lửa, ban nãy chỉ cần lăn thêm ba bước nữa liền sẽ ngã vào lửa.

Anh quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển, cắn chặt răng, cố hết sức chống đỡ thân mình đứng lên. Nhưng đôi chân giống như bị người ta phế bỏ, không có một chút sức lực nào.

Bên tai truyền đến một giọng nói thật nhỏ: "A Tắc!"

Anh dùng sức mở to mắt, nhìn thấy Đường Vãn Địch đứng trong đám người cách anh không xa lắm, nước mắt đã dàn dụa cả khuôn mặt, cô dùng hết sức lực lớn tiếng kêu lên: "Đứng lên đi! A Tắc!"

Anh bỗng nhiên nhớ tới lời hứa của chính mình.

Bọn họ từng hứa chia sẻ hoạn nạn, cùng chung vinh hoa, bên nhau cả đời, sống đến bách niên giai lão.

Trận chiến này nếu anh thua, cho dù Lang Vương không nhổ cỏ tận gốc, Tu Ngư Bân cũng sẽ gϊếŧ chết Đường Vãn Địch.

Sinh mệnh và thời gian thuộc về bọn họ đã không có sự khởi đầu tốt đẹp, vậy thì càng không thể kết thúc qua loa như thế, anh không cho phép!

Trong đám người yên tĩnh truyền đến những tiếng thì thầm, không biết là ai nhưng lâu lâu lại gọi một tiếng: "Đứng lên!"

Lang Vương xoay người nhìn thoáng về phía đó, ánh mắt âm trầm, muốn tìm ra người đã phát ra tiếng gọi kia.

Những tiếng nói thầm như thuỷ triều xuống thấp, trong một lát lại dâng lên cao, ồn ào trở lại.

"Cố lên!" Một giọng nói nơi xa vang lên.

Không lớn, nhưng lại rất rõ ràng.

Lang Vương tức giận giơ lang nha bổng lên, ở phía sau hắn, tiếng kêu bắt đầu hết đợt này đến đợt khác....

"Đứng lên!"

"Cố lên!"

"Làm tốt lắm!"

"Tất thắng!"

Những tiếng reo hò đó không có chủ ngữ, không biết là đang nói về ai, cũng không biết nói ai sẽ "Tất thắng"....

Nhưng Lang Vương biết chủ ngữ không phải chính mình.

Dần dần, những tiếng cổ vũ càng ngày càng cao, càng ngày càng vang, hình thành một bức tường âm thanh vờn quanh sau lưng hắn, không ngừng vang vọng trong trời đêm.

Trong tai hắn một trận đau nhức, tức muốn hộc máu mà nhìn Tu Ngư Tắcđang chậm rãi bò lên dưới sự cổ vũ của mọi người. Đầu tiên là hai tay hai chân chấm đất, tiếp theo chân sau gập đầu gối, cuối cùng cắn răng một cái, loạng choạng thân mình đứng thẳng lên.

Tu Ngư Tắc đã đứng được lên, nhưng trái tim những người đứng xem lại rơi xuống.

Mọi người không hẹn mà cùng cảm thán: Người này đã bị thương thành như vậy, sợ là không sống nổi.

Người anh đẫm máu, khôi giáp bị đinh sắt trên lang nha bổng móc cho rơi rớt tan tác. Mũi không ngừng chảy máu, làm ướt một mảnh khôi giáp ở trước ngực.

Ánh lửa xua tan đêm sương mù, đất trống sáng trưng một mảnh, mọi người quây thành một vòng tròn, cổ vũ hết đợt này đến đợt khác.

Tu Ngư Tắc dùng chân hất uyên ương việt từ trên mặt đất bay lên tay, hét lớn một tiếng, đánh về phía Lang Vương!

Lúc này đây, anh hấp thụ giáo huấn, dùng tốc độ nhanh hơn để tấn công, cây đao sừng hươu vừa chém vừa đâm liên tiếp, căn bản không cho Lang Vương có thời gian huy bổng.

Lang Vương bị anh bức đến phiền muộn, nổi giận gầm lên một tiếng, lang nha bổng thọc thẳng về phía trước, bị uyên ương việt của Tu Ngư Tắc chặn được, ngăn lại ở đó . Hai người chỉ cách nhau một vài tấc, mí mắt của Lang Vương nâng lên, khinh thường nhìn đứa con trai trước mặt mình, hối hận lúc trước đã không đem tạp chủng này ném vào mộ của mẫu thân nó chôn sống luôn.

Hắn có chút nóng nảy, rốt cuộc đã qua hơn một trăm chiêu, nhưng chính mình cư nhiên vẫn chưa hạ gục được Tu Ngư Tắc, cho dù thắng cũng là một trận thắng khó khăn. Có lẽ trong đám người ở đây, một ít người đã bắt đầu âm thầm tính toán: Nếu Tu Ngư Tắc có thể khiêu chiến Lang Vương, bọn họ cũng có thể. Nếu có cơ hội, bọn họ cũng muốn thử một lần......

Ồ, không. Những câu đáng chết như thế này tuyệt đối không thể được nói ra. Nhất định phải tốc chiến tốc thắng, phải lấy tất cả những ưu thế của mình để tiêu diệt Tu Ngư Tắc một cách áp đảo, phải xử lý nó bằng cảnh tượng máu chảy đầm đìa đẹp mắt. Muốn cho mọi người biết khiêu chiến Lang Vương sẽ có kết cục kinh khủng như thế nào, đó là cơn ác mộng mà đời này vĩnh viễn không nên làm.

Nghĩ đến đây Lang Vương tung ra một lực mạnh mẽ, huy bổng hướng vào đầu Tu Ngư Tắc mà đánh!

Tu cá tắc cong thân mình lại, nhảy về phía trước, cả người xuyên qua thân dưới Lang Vương, sau đó xoay người ra sau lưng hắn. Anh chưa lập tức đánh trả, mà tiếp tục vọt về phía trước năm bước, ngón tay vung ra, uyên ương việt một trước một sau mang theo kình phong bay về phía Lang Vương....

Anh sớm đã ngắm chuẩn phương vị, Lang Vương chợt nghe thấy tiếng gió phía bên phải, thành công mà tránh được cái thứ nhất, nhưng cái thứ 2 lại đánh trúng phía sau cổ hắn!

Tu Ngư Tắc vận dụng hết sức lực toàn thân, hơn nữa với tốc độ xoay tròn cực nhanh như vậy sẽ mang đến lực cắt rất mạnh, chỉ nghe "Phốc" một tiếng, Lang Vương đầu lìa khỏi cổ, máu tươi phun tung tóe.....

Tu Ngư Tắc bay lên không, vừa lật lại liền hóa thành lang hình, thốt lên những tiếng gào thảm thiết vang vọng....

"Oh woo - woo - woo -"

Trong khoảnh khắc, bầy sói nhao nhao, cùng hô vang: "Đại vương! Đại vương! Đại vương! Đại vương!"

Cửu gia chầm chậm đi đến giữa sân, đôi tay đem kim chi đưa cho Tu Ngư Tắc đã biến trở về hình người, dùng tiếng nói già cả run rẩy hô to: "Hôm nay, Tu Ngư gia nghênh đón tân Lang Vương! Đây là sự an bài của các chi thần rừng rậm, là ý chỉ của chi vương. Đại vương, xin hãy tiếp nhận sự chúc mừng của chúng ta, chúng ta nguyện nghe theo hiệu lệnh của Đại vương, cũng nguyện ý vì Đại vương dâng ra sinh mệnh của chúng ta."

Tu Ngư Tắc trịnh trọng đem kim chi treo bên hông, từ trên cây hái xuống một mảnh lá xanh, nhẹ nhàng nhét vào trong miệng Tu Ngư Lượng. Sau một lúc đau buồn, anh quyết đoán lôi Đường Vãn Địch từ trong đám người ra: "Đây là phu nhân của tân Lang Vương!"

Tiếng người ồn ào bỗng dưng im bặt.

Lại có trò hay để nhìn.

Mấy ngày trước, Tu Ngư Tắc vì tình cảm với Đường Vãn Địch, đã không tiếc công khai cãi nhau với Lang Vương, một loạt sự việc này là.....

Lang Vương an bài cho anh người vợ là An Bình Huệ, cô ta là kẻ tranh cường háo thắng, tuyệt đối sẽ không nén nổi cơn giận này.

Lang tộc có tục lệ kết hôn, không có tục lệ ly hôn. Chỉ cần công khai tuyên bố mình có người vợ thứ hai thì hôn ước với người vợ đầu liền được tự động giải trừ. Nam nữ đều là như thế. Nhà gái nếu như không chịu, có thể tự mình đi tìm người đàn ông đó để đánh nhau, cũng có thể nhờ phụ huynh ra mặt lấy lại công bằng. Nếu không được, có thể sẽ phát sinh ẩu đả giữa hai gia đình, điều này sẽ mang đến sự thương vong lớn. Cho nên nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ thì cũng sẽ không làm như vậy, hầu hết trong số họ sẽ giao phó cho bên thứ ba dàn xếp trước, nêu các điều kiện hòa giải và giải quyết sự việc trong hoà bình.

Giờ này khắc này, đôi mắt mọi người đều nhất loạt nhìn về phía An Bình Huệ. Bởi vì An Bình Huệ không phải là một nữ nhân đơn giản, cũng không thể dễ dàng mà đắc tội. Cô ta là người đứng đầu của một gia tộc lớnvà có đội ngũ hàng trăm người hậu thuẫn ở phía sau. Chưa cần nói những trận chiến sau này Tu Ngư gia cần sự giúp đỡ của An Bình Huệ, ngay như lúc này, chỉ cần An Bình Huệ phát hỏa, hai nhà động thủ với nhau cũng sẽ là một hồi ẩu đả đáng sợ.

Tu Ngư Tắc có gan làm như vậy, hoặc là đang choáng váng bởi thắng lợi trước mắt; hoặc chính là muốn hạ nhục cô ta, để báo thù rửa hận cho vết bỏng của Đường Vãn Địch.

"An Bình phu nhân," Tu Ngư Tắc nhàn nhạt nhìn cô, "Nếu ngươi phản đối, có thể mang theo nhân mã của ngươi rời khỏi nơi này."

Anh dừng một chút, lại nói: "Trước khi đi, phiền ngươi đem chuyện đốt sáu doanh người bệnh này nói cho rõ ràng, cho mọi người một lời giải thích."

An Bình Huệ cúi đầu suy nghĩ một chút, hai tay chắp lại: "Ta không phản đối."

"......"

"Phóng hỏa sáu doanh là chủ ý của Lang vương. Ta bất quá chỉ là phụng mệnh hành sự." Thái độ cô ta hết sức thản nhiên, "Đốt chết người bệnh có thể khống chế ôn dịch hữu hiệu.... đây luôn luôn là quan điểm của ta, chưa bao giờ dấu diếm. Vừa rồi Đại vương nói chuyện với Lang Vương, ta nghe xong cũng cảm thấy xúc động. Ta thừa nhận làm những việc như thế này là vi phạm đạo đức, từ nay về sau, sẽ không bao giờ thương tổn người bệnh nữa. Đại vương nếu tin ta, ta sẽ chiến đấu vì Đại vương, cho đến giọt máu cuối cùng. Đại vương nếu không tin, ta sẽ mang theo nhân mã rời đi ngay lập tức, không bao giờ gặp lại nhau trên giang hồ."

Mọi người đều ngơ ngẩn, đồng thời lại có chút dở khóc dở cười. Vẫn luôn cho rằng An Bình Huệ trái tính trái nết, kiêu ngạo khó thuần, không nghĩ rằng ở thời khắc mấu chốt lại co được dãn được, quả nhiên là một nhà lãnh đạo có tố chất chính trị không hề thua kém bất cứ ai.

Ngay cả Tu Ngư Tắc cũng lắp bắp kinh hãi, anh liếc nhìn Đường Vãn Địch một cái, cúi đầu suy tư, một lát sau nói: "Ở lại đi, ta tin ngươi."

"Tạ Đại vương."

Tu Ngư Tắc ngẩng đầu nhìn đám người, ánh mắt tìm tòi trong chốc lát, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Người đâu, đưa Vu sư đại nhân tới đây!"

Lời còn chưa dứt, không trung chợt hiện lên một bóng đen thật lớn, mọi người còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy Đường Vãn Địch hét lên một tiếng. Trước mắt xuất hiện một con chim khổng lồ, một đôi móng vuốtsắc bén bắt lấy phía sau lưng cô, đem cả người cô mang theo bay lên.

Tu Ngư Tắc tay mắt lanh lẹ, quăng binh khí của mình lên, chỉ thấy lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đại điểu buông móng vuốt ra, bay về phía không trung.

Đường Vãn Địch từ giữa không trung rơi xuống, Tu Ngư Tắc nhanh chân phi đến bắt được.

Không trung rung động một trận mãnh liệt, một đám linh quạ bay qua......

Mọi người tức khắc loạn thành một mớ hỗn độn. Người thì bắn tên, người thì chạy trốn, người thì lấy binh khí, có người tìm được một nhúm lang thảo ném vào trong lửa .....

Tu Ngư Tắc thấy hai bóng người vội vã chạy ở phía xa xa, anh nhặt uyên ương việt trên mặt đất lên đang muốn đuổi theo, nhưng Đường Vãn Địch bị kinh hãi nằm trong lòng ngực anh đã bị hôn mê, anh than một tiếng, chỉ đành phải từ bỏ.

Trơ mắt nhìn đại điểu kia mang theo một đám linh quạ yểm hộ hai bóng đen biến mất vào cánh rừng phía xa xa.