Khi nhân mã của Tu Ngư Tắc đến được sáu doanh trại chính là lúc ngọn lửa đang cháy to nhất. Mười dặm xung quanh đây đều có thể ngửi thấy mùi khói.
Anh hóa thành Lang hình, chạy như điên với tốc độ 50 km mỗi giờ, không nghỉ ngơi lấy một phút, một ngụm nước cũng không hề uống.
Nửa đường thiếu chút nữa bị Lang Vương đuổi được. Thời điểm cách nhau gần nhất, hai phân đội có thể nghe thấy rõ tiếng bước chân của nhau. Lang Vương phát ra những tiếng sói tru bên ngoài đơn vị vài km lệnh cho anh trở về, anh chỉ giả vờ không nghe thấy. Bọn họ vì muốn đi con đường gần nhất, không tiếc bơi qua một dòng sông nhỏ chảy xiết.
Lần hành động này có hai nhiệm vụ: Bắt cóc Quan Bì Bì, giúp Lang Vương cản phía sau. Anh đã không bắt được Quan Bì Bì cũng không cản phía sau, mà lại tự ý rút lui. Ở Lang tộc đây là kháng mệnh, cũng chính là đào binh, không phải tử tội thì cũng là trọng tội.
Trước mắt sáu doanh đã biến thành đám cháy thật lớn, ngoại trừ ba đống lửa đang hừng hực thiêu đốt, xung quanh im ắng không một bóng người.
Một cơn sóng nhiệt ập vào trước mặt, đám cháy hừng hực bức bách những người còn sống phải lui mười bước.
Tu Ngư Giám vội la lên: "Lửa lớn như vậy, nhìn qua đã cháy được một thời gian, khả năng có người còn sống không lớn."
"Không nhất định phải còn sống." Tu Ngư Tắc chỉ vào một đống lửa lớn nhất trong đó, "Ta đi kiểm tra một chút, chỉ cần kéo ra được mấy thi thể cũng là tốt rồi." Dứt lời không màng lửa lớn, vọt lên đầu tiên.
Những người còn lại đều có chút do dự.
Cũng không hẳn là do sợ lửa. Những người chết đều là bệnh nhân thời kỳ cuối, có nguy cơ lây bệnh cao, căn bản không thể chạm vào được. Thiêu chết còn an toàn một chút, nếu còn sống, bị dính lên người ai cũng đều có khả năng nhiễm bệnh.
Chỉ có bảy tám người đàn ông gan lớn, trong đó có Tu Ngư Giám vội vã vọt theo.
Đống lửa lớn nhất có nhiều thi thể nhất, xem vị trí chính là khu bệnh nặng, đó cũng là nơi có khả năng nhất sẽ tìm được Đường Vãn Địch.
Ngọn lửa phía trên đã bắt đầu yếu bớt, nhưng vẫn còn rất mạnh. Những người đứng gần đó đều có cảm giác như da mặt bị nướng chín. Bên trong đống lửa chồng chất một đám thi thể người sói, hoàn toàn không thể nhận ra, đã bị cháy đen gần hết. Tất cả đều nằm yên tĩnh, miệng ngậm chặt lại, trước khi chết tựa hồ không có đau đớn giãy giụa gì......
"Chắc chắn là cố ý." Tu Ngư Giám lẩm bẩm nói, "Bên ngoài chất đầy củi khô, bên trong lại có những đoạn thân cây, còn có dầu để dẫn cháy."
Tu Ngư Tắc yên lặng gật đầu. Dòng dõi Lang tộc phương Bắc có hình thể lớn, cơ thể sung túc chất béo, đốt tới một trình độ nhất định, sau đó dựa vào mỡ tự thân là có thể giống như ngọn đuốc cháy thành tro tàn.
Ánh mắt anh nhanh chóng tìm kiếm trong đống lửa, di thể người bệnh ngã xuống lẫn lộn với những khúc gỗ khiến cho tầm nhìn cực thấp. Bởi vì Lang tộc thân thể to lớn cho nên còn dễ nhìn thấy, nếu là con người...... Trừ phi dập tắt đống lửa rồi cẩn thận tìm kiếm......
Anh đi xung quanh đống lửa hai vòng, cẩn thận kiểm tra hai lần cũng không phát hiện ra Đường Vãn Địch.
"Lão Thất rất thông minh," Tu Ngư Giám trấn an nói, "Có lẽ đã mang theo nàng chạy đi rồi."
"Đống lửa này không có, thôi bỏ đi." Anh rốt cuộc nói.
Mặt khác anh lại đi đến hai đống lửa nhỏ còn lại, nhìn dáng vẻ có lẽ là cháy chưa lâu, ngọn lửa cao tận trời, không thể tới gần, bên trong đến tột cùng đã chết bao nhiêu người căn bản không thấy rõ.
Rõ ràng rất nóng, nhưng toàn thân Tu Ngư Tắc lại chảy mồ hôi lạnh, một trận tuyệt vọng dâng lên trong lòng.
Anh hận chính mình đã quá bất cẩn, chỉ phái một mình lão Thất ở lại bảo vệ Đường Vãn Địch. Với mưu trí của Tu Ngư Bân, hơn nữa còn có sự can đảm của An Bình Huệ, hắn đã dám làm ra việc này, khẳng định đã suy xét tới đường lui, lão Thất căn bản không phải đối thủ của hắn.
Anh chuyển động đầu óc, nhanh chóng liếc nhìn bốn phía xung quanh, gần đây không có nguồn nước, nhưng lại ở gần đầm lầy, mặt đất mềm xốp, vì thế ra lệnh: "Đào đất! Dùng đất bùn dập tắt lửa!.....A giám, ngươi đi kiểm tra đống lửa kia."
Tu Ngư Giám theo lệnh rời đi, mọi người bắt đầu dùng chính binh khí của mình để đào đất, ai không có binh khí liền dùng tay đào. Tu Ngư Tắc tìm được một một nhánh cây có móc và chạc, anh liền mang theo bên mình, đem tới bên cạnh một đám thi thể, từ trong đống lửa khều từng người ra. Ngay lập tức có người cởϊ qυầи áo trên người dập tắt ngọn lửa trên người thi thể.
"Lão đại! Nơi này có người còn sống!" Tu Ngư Giám ở một đống lửa khác kêu lên.
"Nơi này cũng có một người!" Một kẻ khác nói.
Mọi người nghe xong vui mừng khôn xiết, chân tay cùng sử dụng, nhanh chóng tăng tốc độ.
Càng ngày càng nhiều người bệnh được kéo ra từ đống lửa, trái tim của Tu Ngư Tắc lại càng lúc càng trở nên cấp thiết, tay bị ngọn lửa liếʍ đến cháy xém, nhưng trước sau anh vẫn không tìm được Đường Vãn Địch.
Hoặc là cô đã chạy thoát, hoặc là bị đốt thành tro tàn.
Chưa từ bỏ ý định, anh căng da đầu tiếp tục tìm.....
"Chúng ta tìm được tổng cộng bảy người còn sống ở bên kia......" Tu Ngư Giám chạy tới đưa cho anh một cái móc sắt thật dài, "Ta tìm được ở gần đống lửa, ngươi dùng cái này thử xem, rất tiện lợi."
Móc câu là binh khí thường dùng của An Bình gia, cũng không biết là ai làm rơi. Tu Ngư Tắc nhận lấy, gật gật đầu. Lúc này, anh gần như đã kéo được toàn bộ thi thế người sói ở những chỗ có thế lửa yếu ra ngoài, cho nên anh đành phải đi vào những chỗ sâu trong ngọn lửa lớn. Vừa mới đi được một bước, ngọn lửa nóng cháy lập tức liếʍ lên mặt anh, tóc anh vang lên những tiếng "Xèo xèo", bị thiêu đến mãnh liệt.
"Đừng đi! Lửa quá lớn!"
Tu Ngư Giám rống to một tiếng, dùng sức kéo anh trở về, cởϊ áσ khoác đập đập ngọn lửa đang cháy trên đầu anh.
Chỉ nghe đống lửa "bộp bộp" vang lên, không biết là vật gì sụp xuống, một khối gỗ lớn bị thiêu đốt lăn về phía bọn họ. Hai người vội vàng lắc mình, Tu Ngư Tắc tinh mắt nhìn thấy ở một góc trong đống lửa xuất hiện một cái bóng trắng.
Khi làm việc, Đường Vãn Địch sẽ mặc y phục cách ly màu trắng.
Anh không màng tất cả phóng về phía đống lửa, lại bị Tu Ngư Giám ôm chặt lấy: "Lão đại, nguy hiểm!"
"Buông tay!" Anh nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên đẩy mạnh Tu Ngư Giám ra, bước nhanh vào trong đống lửa.
Khói mù mịt, hun đến căn bản không thể mở được mắt. Khi anh cố mở được mắt ra, bóng trắng kia đã không nhìn thấy đâu nữa. Dưới chân tất cả đều là thi thể bị cháy. Anh cong người xuống, dùng giày đá mạnh một cái, bỗng nhiên phát hiện bên phía tay phải có một thi thể, tựa hồ đang đè lên một người ở dưới nó, lộ ra một cánh tay thon dài.
Cánh tay đã bị thiêu cháy đen, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một đoạn tay áo màu trắng.
Con sói đè ở phía trên, phần lưng bị thiêu đốt mãnh liệt.
Anh đột nhiên đem con sói kia lật ra, cơ thể nó sớm đã bị thiêu cháy gần hết, lộ ra một khuôn mặt méo mó, rất quen thuộc.
Tuy rằng đó là khuôn mặt của một con sói, nhưng anh chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Tu Ngư Quế.
Ở dưới thân thể hắn là một vóc dáng nhỏ nhắn mặc y phục màu trắng, là y phục cách ly.
Anh rống to một tiếng, dùng hết sức lực toàn thân, một trái một phải, đem hai người đồng thời kẹp dưới cánh tay, mang theo bọn họ chạy ra khỏi đống lửa.
Có người trước tiên dùng quần áo, cát đất, giúp anh dập tắt ngọn lửa còn lại trên người.
Anh lúc này mới cảm thấy ớn lạnh, cúi đầu nhìn, áo trên người đã bị thiêu hết, một vệt lửa vẫn đang cháy trên mặt và cánh tay của anh, vô cùng đau đớn.
Tu Ngư Quế sớm đã tắt thở. Đường Vãn Địch bởi vì được hắn đè dưới thân cho nên xem như có được một tầng bảo vệ. Cô chỉ bị bỏng nửa khuôn mặt và một cánh tay trái. Nhờ dùng y phục cách ly, những phần thân thể còn lại chỉ bị bỏng ở mức độ thấp.
Bộ y phục cách ly này kỳ thật gọi là "trang phục phòng hộ", vốn là để nhân viên y tế dùng trong trường hợp tránh tiếp xúc cùng người bệnh thể dịch, bệnh khuẩn, bụi, dược phẩm hóa học và dung môi nguy hiểm nhằm giảm thiểu khả năng lây nhiễm. Cho nên chọn những vật liệu có kết cấu cứng, chống thấm nước và axit , chống lửa và chống tĩnh điện.
Vì hít quá nhiều khói, cho nên Đường Vãn Địch vẫn đang hôn mê bất tỉnh, tuy hô hấp cực yếu nhưng tim vẫn còn đập.
Anh lén lút thở một phào nhẹ nhõm. Từ trên người lấy ra Lan kim cao ném cho Tu Ngư Giám, sau đó quay người lại nhảy vào trong đống lửa, lục tục kéo ra bảy người.
Thủ hạ mỗi người một tay chạy nhanh đến kiểm tra. Có người dùng dao săn cắt quần áo, có người đổ nước lạnh lên phần da thịt bị thiêu đốt, có người kiểm tra mạch đập, có người làm sạch xoang mũi và đường hô hấp......
"Có sáu người còn sống," Tu Ngư Giám báo cáo, sau đó chỉ vào một thi thể khác đang nằm trên cỏ, "Vị này đã chết."
"Hắn là ai, ngươi biết không?" Tu Ngư Tắc hỏi.
Sáu doanh người bệnh không có ai xa lạ, đều là người nhà, thân thích của những người đi theo Lang Vương "chạy nạn" từ Sa Lan đến đây. Vốn dĩ đội ngũ cũng không lớn, thêm vào đó người càng ngày càng ít, cho nên tất cả đều quen biết nhau.
Nhưng thi thể trên mặt đất cháy đen, hoàn toàn không thể nhận ra, Tu Ngư Giám nỗ lực phân biệt nửa ngày, cuối cùng lắc đầu thở dài: "Ngươi vẫn là mau nghĩ xem tiếp theo nên làm sao."
Tu Ngư Tắc mờ mịt nhìn đống lửa trước mặt vẫn hừng hực thiêu đốt như cũ, từ cái cây thấp thấp bên người hái xuống một chiếc lá mà anh nghĩ rằng đó là chiếc lá đẹp nhất, nhẹ nhàng để vào trong miệng Tu Ngư Quế .
Từ vẻ mặt thống khổ, nhìn cái miệng rộng mở ra có thể thấy là hắn trước khi chết vẫn còn tỉnh táo, trải qua một phen giãy giụa, cuối cùng hy sinh chính mình bảo vệ Đường Vãn Địch.
Tu Ngư Tắc dùng sức cuộn tay thành nắm đấm, cố gắng khống chế sự bi thương trong lòng mình.
Trong vòng một ngày, anh mất đi hai người thân cận nhất với mình trong Lang tộc.
Muội phu Phương Lôi Thịnh, tính tình hào phóng, nho nhã lễ độ, học thức uyên bác, tâm hồn nghệ sỹ, vừa là người thân vừa là tri kỷ của anh.
Thất đệ Tu Ngư Quế, tuy không phải một mẹ sinh ra, nhưng từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, từng giúp anh mắng chửi người khác, giúp anh đánh nhau, có việc tất sẽ tới, nhờ vả tất đáp ứng, là huynh đệ trung thành nhất cũng là bạn bè tốt nhất của anh.
Đường Vãn Địch ở bên cạnh bỗng nhiên nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Anh vội vàng cúi người xuống ôm chặt lấy cô vào trong l*иg ngực, nhẹ giọng kêu lên: "Vãn Địch, Vãn Địch?"
Khuôn mặt cô từ huyệt Thái Dương đến cằm đổ đầy Lan kim cao màu vàng óng ánh. Cánh tay trái bị bỏng nghiêm trọng, quấn một băng vải thật dày.
Anh dùng sức vuốt vuốt ngực cho cô, rốt cuộc cô cũng chậm rãi mở mắt.
Một giọt nước mắt rơi xuống, cô yên lặng nhìn anh, há miệng thở dốc, nửa ngày nói không nên lời.
Ước chừng là miệng vết thương đau nhức, trong khoảnh khắc cô lại nhắm mắt, chìm vào hôn mê.
Gió đêm lạnh lẽo, anh tiếp nhận chiếc áo khoác Tu Ngư Giám đưa đến choàng kín lên thân mình của cô.
"Bây giờ phải làm sao, lục ca?" Tu Ngư Giám hỏi.
Anh không trả lời, chỉ hỏi lại một câu: "Chúng ta tổng cộng cứu ra bao nhiêu người?"
"Mười chín người. Mười lăm người trọng thương, ba người bị bỏng vừa, thương thế của nàng ấy là nhẹ nhất." Hắn chỉ chỉ Đường Vãn Địch, "Trong đống lửa ở khu bệnh nặng kia một người cũng không sống nổi."
Anh yên lặng gật gật đầu.
Phương Lôi Thịnh trước khi chết cũng không nói rõ tình huống với anh, cho nên trên đường trở về tâm trí anh cứ lơ lửng như trên mây: Một mặt mang theo phân đội nhỏ chạy về sáu doanh để chống đỡ với Tu Ngư Bân và An Bình Huệ vẫn có thể còn ở tại đó. Đồng thời phái một kẻ tâm phúc đi cầu viện đại quân, chỉ nói là thu được tin tức báo nguy từ sáu doanh.
Không đề cập với Lang Vương, cũng không đề cập đến Tu Ngư Bân cũng như An Bình Huệ.
Anh biết, nếu không có chứng cứ rõ ràng, cả ba người này đều sẽ không thừa nhận là chính mình làm.
Tàn nhẫn hơn, nói không chừng còn muốn gắp lửa bỏ tay người, vu vạ cho anh.
Người Lang tộc vô cùng thù dai, nhất là Tu Ngư gia. Nếu biết có kẻ có ý định mưu sát bệnh nhân, đội ngũ mấy trăm người nhất định sẽ nổ tung chảo.
Thống lĩnh đại đội nhân mã Tu Ngư Khiêm chắc chắn sẽ cấp tốc trở về, bởi vì vợ hắn vẫn đang ở sáu doanh.
Trong lòng Tu Ngư Tắc tính toán thời gian một chút.
Lang Vương hẳn sẽ nhanh chóng tới đây, Tu Ngư Khiêm cũng thế. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tu Ngư Bân và An Bình Huệ cũng đã nên trở lại.
Anh dứt khoát đặt mông ngồi xuống, tự xem xét tất cả các hậu quả.
Nếu Lang Vương tới trước, sẽ đem anh bắt lại hỏi tội đào binh. Việc xử trí có thể nặng hoặc nhẹ, bởi vì rốt cuộc anh trở về gấp là vì cứu người.
Tu Ngư Khiêm tới trước, với tình cảm quần chúng dạt dào, bọn họ sẽ xúc động khóc lóc và phẫn nộ, chửi ầm lên, sau đó cảm tạ mấy người anh từ trong lửa lớn cứu ra nhiều mạng người như vậy. Dưới tình huống này, sợ sẽ gây ra phẫn nộ trong lòng mọi người, Lang Vương có lẽ sẽ không trừng phạt anh quá nặng.
Tu Ngư Bân tới trước, tốt nhất là như thế, anh sẽ lập tức đại khai sát giới.
"Lục ca?" Thấy ánh mắt anh đăm chiêu, suy nghĩ mơ hồ, Tu Ngư Giám chụp anh một cái.
"Tất cả mọi người đều đã mệt," Tu Ngư Tắc nhàn nhạt nói, "Nghỉ ngơi tại chỗ đi."
***
Bên kia ngọn núi, An Bình Huệ yên lặng nhìn ba đám cháy phía đối diện, ôm lấy cánh tay, cười lạnh nói với Tu Ngư Bân: "Không phải ngươi nói đã sắp xếp tốt mọi việc sao? Tại sao Tu Ngư Tắc lại trở về đầu tiên?"
"Trở về đầu tiên cũng không sợ." Tu Ngư Bân nói.
"Ngươi gϊếŧ nữ nhân của hắn," An Bình Huệ nghiêng người liếc mắt một cái, "Thật không sợ sao?"
"Không phải ta gϊếŧ." Hắn nhún vai, "Là Hồ tộc gϊếŧ."
"Nói thật dễ nghe, Tu Ngư Tắc lại không ngốc, ai tin chứ! Vạn nhất đại đội nhân mã cũng biết, cứ cho là bị Hồ tộc đánh lén, mọi người cũng phải hỏi: Các ngươi ở đâu? Nói là phải bảo vệ tốt cho người bệnh, vậy mà các ngươi lại đi đâu?"
An Bình Huệ càng nói càng hăng, cảm thấy lần này đã bị Tu Ngư Bân đẩy xuống hố. Tuy rằng đã được Lang Vương phê chuẩn, nhưng vạn nhất tình cảm quần chúng ồn ào, không biết chừng Lang Vương vì muốn phủi sạch tội lỗi của mình nên đổ hết cho cô, đến lúc đó chẳng khác nào như chuột chạy qua đường......
Thấy Tu Ngư Bân nửa ngày không hé răng, như là không có gì để nói, cô ta càng phát cáu: "Lá gan của ngươi cũng quá nhỏ! Nghe thấy động tĩnh của Tu Ngư Tắc từ xa đã quay đầu bỏ chạy! Chẳng phải nói chúng ta bị Hồ tộc đánh lén sao, tốt xấu gì cũng đem hiện trường làm cho giống một chút nha! Mũi tên gãy này, phần chân tay bị cụt này, máu này, mũ áo giáp nữa....... ngươi cũng phải ném nó đầy đất, làm ra bộ dáng liều chết vật lộn, đến lúc đó cũng dễ ăn nói hơn!"
"Không cần." Tu Ngư Bân bình tĩnh vuốt vuốt chòm râu.
"Không cần? Ngươi giải thích chuyện này như thế nào? Sáu doanh bị cháy, người chết sạch, một đám chúng ta lại đều bình an vô sự?"
"Cứ nói chúng ta bị linh quạ tập kích."
An Bình Huệ sửng sốt.
Đây thật sự là một cái cớ. Linh quạ ư? Đến không thấy bóng đi không để lại dấu vết. Là nỗi sợ lớn nhất của Lang tộc. Ngoại trừ dùng khói để báo động khi nó tới, vốn dĩ cũng không có vũ khí hữu hiệu nào. Mà để chế tác ra khói báo động cũng tương đối phức tạp, dọc đường hai bên giao đấu nhiều lần như vậy, mỗi lần cũng đều phải dùng đến nó, cho nên càng ngày càng quý hiếm, bên người Tu Ngư Bân căn bản không có.
"Dừng!" An Bình Huệ phun một ngụm, "Gần đây Linh quạ bay rợp cả một vùng đất trời, phạm vi mười mấy dặm đều có thể nghe thấy động tĩnh của nó. Ngươi nói thì phải có chứng cứ. Vậy chứng cứ đâu? Lời nói dối này có thể lừa được mọi người sao?"
"Chứng cứ đương nhiên là có, ngươi muốn xem sao?"
"Muốn chứ."
Tu Ngư Bân xoay người, đi về phía một chiếc xe ngựa ở phía sau, đỡ xuống một nữ nhân yểu điệu thục nữ từ trên chiếc xe xuống. Người nọ khoác một chiếc áo choàng màu đen, toàn thân che kín mít, trên đầu còn trùm một cái khăn lụa màu đen, loáng thoáng lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh trắng nõn, dưới ánh trăng chiếu rọi một đôi hoa tai trân châu phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
An Bình Huệ theo bản năng lui lại một bước, đánh giá người kia từ trên xuống dưới.
Chỉ nghe Tu Ngư Bân nhẹ giọng nói: "Thanh Kỳ, chào hỏi An Bình phu nhân một chút."
Người kia hơi cúi người, nhưng không nói gì.
An Bình Huệ mặt lạnh tanh: "Hồ tộc?"
Cô gái không gật đầu cũng không lắc đầu.
"Tu Ngư Bân, lá gan của ngươi cũng không nhỏ." An Bình Huệ trừng mắt, quát lạnh một tiếng, "Dám chứa chấp gian tế!"
Người kia không nói gì, từ sau thắt lưng rút ra một ống đồng nhỏ bằng ngón tay cái, đem một hạt châu màu đỏ để vào trong ống, ngước nhìn bầu trời đêm nhè nhẹ mà thổi lên.
An Bình Huệ không hiểu âm nhạc, chỉ cảm thấy làn điệu du dương, lúc cao lúc thấp, như chơi đánh đu ..... lại lúc trầm lúc bổng, như tiếng ếch kêu trong hồ nước, như tiếng bò nhẹ nhàng của rắn rết, cùng với âm thanh đất trời tạo thành một mảnh, không thể nghe thấy rõ ràng.
Bất tri bất giác, cô bị mê hoặc.
Bỗng nhiên .....
Không trung nổi lên từng tiếng gió ồn ào, một con chim khổng lồ lăng không bay lên, mang theo một cái bóng đen xẹt qua đỉnh đầu bọn họ, bay về phía đống lửa kia......
An Bình Huệ mặt trắng bệch, hỏi: "Đây là linh quạ?"
Trong ấn tượng của cô, linh quạ chỉ lớn bằng con quạ đen, số lượng nhiều và cái đầu thì nhỏ. Một con lớn như vậy, che cả bầu trời, vốn dĩ cô còn chưa bao giờ gặp qua.
"Đây không phải linh quạ, đây là huyền điểu." Cô gái nhẹ giọng nói.
"Này! Tu Ngư Bân......" An Bình Huệ tức điên, "Ngươi sẽ không đem một con chim lớn như thế này nhưng chưa ai thấy qua lại nói là linh quạ để lừa dối mọi người chứ!"
Cô gái kia lại giơ ống đồng lên nhẹ nhàng thổi một khúc, trong khoảnh khắc, không trung một mảnh ồn ào, một đám hắc điểu bay tới, mỏ vàng, bụng trắng, trên cánh có vài đường sọc màu trắng ....xoay quanh đỉnh đầu bọn họ rồi đuổi về phía con chim lớn vừa bay đi, sau đó biến mất trong bóng đêm.
"Đây mới là linh quạ." Cô gái nhàn nhạt ngẩng đầu, kéo áo choàng lên, liếc nhìn An Bình Huệ một cái.
Cô ấy rất đẹp, một mái tóc dài chồng chất như mây mù trên chiếc cổ khuôn mặt yêu kiều như trăng rằm, và đôi mắt long lanh như nước.
"Ngươi là người Bắc quan?" An Bình Huệ hỏi.
Cô gái lắc đầu.
"Vậy là Nam nhạc?"
Cô gái lại lắc đầu.
"Ngươi đến tột cùng là ai?" Giọng nói của An Bình Huệ thật bình tĩnh, trong sự bình tĩnh đó ẩn chứa sát khí, "ba thế lực ở Tuấn Phẩm, ngươi theo phe nào?"
Nữ nhân này có thể điều khiển linh quạ, cấp bậc ở Hồ tộc khẳng định không thấp.
"Nàng là nữ nhân của ta." Tu Ngư Bân cười cười, ôm chặt bả vai của cô gái, "theo phe của ta bên này."
"Đường Vãn Địch đâu?" An Bình Huệ nhíu mày, "cô ta không phải thê tử của ngươi sao?"
"Cô ta? Đáng tiếc là đã chết."
Đôi mắt An Bình Huệ mơ màng, trong lòng bắt đầu bồn chồn, hoài nghi liếc nhìn bọn họ một cái, hỏi: "Ngươi cùng nữ nhân Hồ tộc lui tới, Đại vương biết không?"
"Không biết."
"Vậy ngươi lấy lá gan này từ đâu ra, dám đem nàng ta giấu trong đội ngũ Lang tộc?" Giọng nói An Bình Huệ lạnh tới cực điểm, "Muốn tạo phản sao?"
"Phu nhân, ta hỏi ngươi một câu." Tu Ngư Bân đi đến trước mặt cô nhìn chăm chú, nói từng chữ một: "Nếu sau khi trở về, sự việc không phát triển theo hướng có lợi đối với chúng ta, ngươi đồng ý mang theo nhân mã đi cùng ta không?"
An Bình Huệ chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, ngơ ngẩn nhìn hắn: "Đi theo ngươi?"
"Đúng."
"Đi đâu?"
"Nam nhạc."
"Đi như thế nào?"
"Chúng ta có biện pháp bắt cóc Quan Bì Bì để thông qua Dục Môn. Sau khi tới thành phố C, chúng ta một lần nữa thành lập lãnh địa mới, địa bàn chia đều 5:5."
An Bình Huệ cười nhạt một tiếng: "Chia đều? Vậy phần của Đại vương thì sao?"
Tu Ngư Bân yên lặng một chút, sau đó nói: "Đại vương không thể ra khỏi Tuấn Phẩm."
An Bình Huệ liếc mắt một cái: "Làm sao ngươi biết?"
"Phu nhân," hắn không trực tiếp trả lời, "Ta vẫn muốn hỏi câu đó, chờ sau này nếu xảy ra chuyện, ngươi có bằng lòng đi theo ta hay không?"
Cô cau mày lại: "Cần phải nói bây giờ sao?"
Không trung "loạt xoạt" một tiếng, huyền điểu to lớn kia mang theo một đám linh quạ bỗng dưng bay trở về, xoay quanh trên đỉnh đầu bọn họ. Người phụ nữ Hồ tộc giật giật ngón tay, huyền điểu nhìn thấy mệnh lệnh, "xoạt" một tiếng lại hướng về đống lửa bờ bên kia bay đi.
An Bình Huệ không khỏi có chút thất thần. Cô gái kia nếu có thể sai khiến linh quạ, vậy thì bảo chúng nó bay lại đây tiêu diệt cô cũng chỉ cần một giây.
"Phu nhân, ta cần một câu của ngươi." Tu Ngư Bân khóa chặt ánh mắt trên mặt cô, "Đồng ý, hay là không muốn?"
An Bình Huệ liếʍ liếʍ môi: "Địa bàn chia đều? Ngươi bảo đảm?"
"Bảo đảm."
"Được, ta đồng ý."
"Cảm ơn."