Cuối cùng Đường Vãn Địch cũng kiểm kê xong một đám dược phẩm. Khi cô xách rương thuốc đưa đến cửa sáu doanh trại, phát hiện một sự việc kỳ quái.
Cửa bị khóa.
Vốn dĩ, cô muốn đi theo đại quân cùng đến núi Long Diễm, nhưng Tu Ngư Bân lại nói sáu doanh bên này cần người hỗ trợ, gần đây cô lại xuất hiện tình trạng nôn mửa, tuy không nhất định là nhiễm bệnh, nhưng tốt nhất không cần đi theo đại quân để tránh cho người khác cảm thấy bất an và ngờ vực.
Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng.
So với ôn dịch, càng đáng sợ hơn chính là nỗi sợ hãi đối với ôn dịch. Số người tử vong càng ngày càng cao, những người to gan lớn mật cũng không còn bình tĩnh được nữa. Trước kia ở sáu doanh, người đến người đi đều là thăm bệnh, đuổi cũng không chịu đi, hiện giờ vắng đến nỗi trước cửa đã có thể giăng lưới bắt chim. Ngay cả bản thân Tu Ngư Bân cũng không thường xuyên vào đây. Thật ra Đường Vãn Địch ỷ vào việc nghe được một câu từ bệnh viện Thiên Mỹ..... con người sẽ không bị lây bệnh ..... lúc này mới có gan tiếp nhận công việc hắn để lại.
Bởi vì mưa to và lầy lội, xe ngựa của đại doanh không thể đi qua. Li tộc cần một khoảng thời gian nhất định để mở đường, đại quân sẽ xuất phát chậm nửa ngày so với kế hoạch đã định. Tu Ngư Bân nói cô rửa sạch và tiêu độc hết dụng cụ chữa bệnh, sau đó lại bảo cô kiểm kê số dược phẩm còn thừa lại, cũng nói đội quân bắt đầu khuân vác người bệnh, hiện trường có hơi hỗn loạn, bảo cô không cần ra cửa. Cô vội vàng suốt một ngày nay, đến tận khi trời tối mịt mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn cơm, bụng đã đói đến sôi ùng ục, vì thế đi ra ngoài trướng. Cô muốn đi đến một khu đất trống hít thở vài cái, thuận tiện ăn một chút gì đó, rồi đem một ít thuốc bổ đưa cho bảo vệ cửa vận chuyển.
Nơi đóng quân đặc biệt an tĩnh. Không có lấy một người bệnh, ở khu cách ly thứ hai dành cho những bệnh nhân đang trong giai đoạn nghi ngờ nhiễm bệnh, những người đó bình thường vẫn đi bộ bên ngoài trướng, hôm nay cũng không thấy bóng dáng nào.
Trước kia, mỗi khi hoàng hôn, nhà bếp đều sẽ đưa cơm đến cho cô, bởi vì đồ ăn của cô không giống với Lang tộc. Hiện tại, thời gian cơm tối đã qua nhưng cũng không thấy có người đưa tới.
"Tôi đi ra ngoài ăn cơm một chút." Cô nói với người gác cổng.
Bảo vệ cửa mang mũ giáp, chỉ nhìn thấy được một đôi mắt, thân mình chắn ở phía trước, lạnh lùng nói: "Ngươi về trước đi, cơm lập tức sẽ được mang đến."
Ngoài cửa lớn truyền đến tiếng bước chân dày đặc, trong rừng cây cối xôn xao, tựa như có người đang khuân vác thứ gì đó. Cô đi về phía trước hai bước, cố thò đầu ra, muốn nhìn cẩn thận một chút, bảo vệ cửa thẳng tay chắn lang nha bổng ngay trước ngực cô: "Quay lại"
"Phiền anh đi tìm Vu sư đại nhân một chút, tôi có việc muốn nói." Cô không chịu đi, "Anh là người mới tới phải không? Tôi không phải người bệnh, tôi là trợ lý của Vu sư đại nhân."
Bảo vệ cửa không thèm động đậy thân mình, chỉ giả vờ không nghe thấy: "Ở yên trong trướng, đừng ra đây."
Cô tức giận, xoay người rời đi.
***
Vốn dĩ khu bệnh nặng có năm lều trại, nhưng gần đây quá nhiều người chết cho nên đã triệt bỏ ba cái. Ngày hôm qua, bởi vì muốn chuẩn bị khởi hành, lại hủy thêm một cái nữa, những người bệnh còn lại được chuyển đến tập trung trong một cái lều trại lớn nhất. Khu cách ly thứ hai vốn có ba lều trại, vừa lúc có năm người chuyển đến khu bệnh nặng, liền hủy đi một cái, còn lại hai cái. Cùng với chiếc lều nhỏ đơn độc của Đường Vãn Địch, trước mắt sáu doanh người bệnh chỉ còn lại bốn cái lều trại.
Khu vực đóng quân tức khắc trống trải đi rất nhiều.
Đường Vãn Địch đứng ở trung tâm khu đất trống, nhìn bốn phía xung quanh.
Để phòng ngừa người bệnh đào tẩu, sáu doanh tọa lạc ở một mảnh đất có địa hình giống như bán đảo, ba phía đều là đầm lầy, chỉ có cánh cửa là lối ra duy nhất và nó thông đến đại doanh nằm trong núi.
Đây là đầm lầy phổ biến nhưng cũng nguy hiểm nhất ở Tuấn Phẩm, mặt trên có một đám rêu than bùn, nhìn qua giống một bãi cỏ xanh đậm, vũng bùn phía dưới sâu không thấy đáy, hơn nữa sẽ chậm rãi di chuyển. Những động vật không cẩn thận rơi vào đó, qua mấy ngày, thi thể sẽ nổi lên ở một nơi khác. Người bệnh nếu như chạy vào đầm lầy, chính là có đi mà không có về.
Đầm lầy giống như vậy ở Tuấn Phẩm chỗ nào cũng có. Nơi đốt xác của sáu doanh được thiết lập gần đầm lầy, những thi thể chưa hoàn toàn bị thiêu hủy cũng sẽ được ném vào đó, rất nhanh đã bị bùn đen nuốt chửng. Nơi này được xem như một mộ địa thiên nhiên.
Đường Vãn Địch nghĩ nghĩ, mặc áo cách ly vào, đi về phía lều lớn.
Nhìn từ bên ngoài, không có dấu hiệu khuân vác người bệnh. Bởi vì bọn họ cần vài xe ngựa để vận chuyển chúng.
An tĩnh như vậy, có lẽ đã không dọn đi?
Cô đứng ngây dại trước rèm cửa: tất cả người bệnh đều ở đây, không thiếu một ai. Họ nằm chen chúc, bị dây thừng buộc chặt vào nhau, tất cả đều lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
Thời kì cuối của bệnh cương thi, người bệnh vô cùng thống khổ, suốt đêm không ngủ, kêu rên liên tục, cần phải dùng thường xuyên một lượng lớn thuốc giảm đau hoặc thuốc ngủ. Nhìn thấy bọn họ ngủ say cũng không quá kỳ quái.
Chỉ là, những người bệnh này đều thϊếp đi cùng một lúc, đẩy như thế nào cũng không tỉnh, tình trạng này vẫn là lần đầu tiên Đường Vãn Địch nhìn thấy.
Một ý niệm đáng sợ xuất phát từ đáy lòng cô.
Sau khi đi vào Tuấn Phẩm, cô từng tham gia hai lần hội nghị ở Lang tộc, trong đó có một lần đề cập đến vấn đề xử lý sáu doanh người bệnh. An Bình Huệ ra sức kiến nghị Lang Vương xử tử những người bệnh để ngăn chặn ôn dịch lan tràn. Lời này nghe ra tuy rằng tàn nhẫn, nhưng phàm là những bô lão trong tộc, đã từng trải qua chuyện đời, ít nhiều có chút lý trí, đều biết đây là biện pháp hữu hiệu. Đối với những người bệnh đau đến nỗi sống không bằng chết mà nói, cũng chưa hẳn không phải là một sự giải thoát. Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn là tình cảm không dễ dứt bỏ. Huống chi kiến tộc bên kia lại nhắc tới "thiên đồ", nói là bệnh viện ở Nam nhạc có thể cung cấp trị liệu, trong lòng mọi người lại cháy lên một niềm hy vọng mãnh liệt, ra sức chửi mắng đối với đề nghị của An Bình Huệ.
Trước mặt mọi người, thái độ của Tu Ngư Bân đối với việc này là tận lực chăm sóc tốt cho người bệnh. Nhưng bản thân hắn lại càng ngày càng ít xuất hiện ở sáu doanh. Việc này đủ để chứng minh nội tâm của Vu sư đại nhân đã có tính toán từ bỏ. Huống chi cha mẹ hắn đều đã chết, trong sáu doanh cũng không có người thân nào quan trọng.
Nghĩ đến đây, Đường Vãn Địch lập tức chạy ra bên ngoài trướng, kiểm tra những bệnh nhân nghi ngờ nhiễm bệnh ở khu cách ly thứ hai.
Lều trại thứ nhất, bên trong tất cả mọi người đều đã ngủ rồi, họ được trói chặt vào nhau bằng dây thừng.
Lều trại thứ hai, tình huống tương tự. Sự khác nhau duy nhất chính là có thêm một người ở bên trong, là một người quen.
Tu Ngư Quế!
Những người bệnh này hơn phân nửa chỉ có triệu chứng bệnh nhẹ: Sốt nhẹ, xuất hiện nôn mửa, trên người phát ban...... trạng thái tinh thần của bọn họ rất tốt, trước kia là lao động chủ yếu ở sáu doanh. Sau khi Đường Vãn Địch đến đây, cô đã yêu cầu bọn họ không được làm việc ở khu bệnh nặng để phòng ngừa lây nhiễm chéo. Khi thời tiết tốt, còn có thể thấy những người này đá cầu ở bãi đất trống.
Rất rõ ràng, có ai đó đã bỏ thuốc.
Một đám người hô hấp nhợt nhạt, một ít thì khóe miệng chảy nước miếng...... Hơn phân nửa chính là dùng thuốc mê dành cho thú y "Lộc miên linh" mà cô mua từ Nam nhạc đưa đến. Thuốc này vốn dĩ dùng để tiêm cho hươu, gây tê sau đó cắt nhung hươu. Không ngờ đối với Lang tộc lại rất có hiệu quả, cho nên được sử dụng rộng rãi trong sáu doanh.
Giờ khắc này, cô chỉ cảm thấy lông tơ dựng ngược, máu toàn thân đều vọt tới đỉnh đầu.
"Lão Thất!" Cô dùng sức vỗ mạnh vào mặt Tu Ngư Quế, "Lão Thất! Tỉnh lại! Tỉnh lại!"
Hắn ngủ như chết, lay thế nào cũng không tỉnh, khóe miệng và cổ áo vẫn còn lưu lại một ít rượu lúc nôn mửa. Sợ hắn sẽ bị sặc trong lúc ngủ, cô cố gắng giúp hắn trở mình, để hắn duy trì tư thế nằm nghiêng. Lúc này mới phát hiện ra phía sau lưng hắn có một vết máu lớn, gáy bị lõm vào một mảng, máu thịt mơ hồ, hiển nhiên là bị người ta đánh bất tỉnh sau đó đưa đến nơi này.
Để bảo vệ Đường Vãn Địch, Tu Ngư Quế không theo đại quân rời đi, mà ở trong lều trại cách đó không xa, gần ngay cửa lớn của sáu doanh. Ngày hôm qua bọn họ vẫn còn nói chuyện, cũng không phát hiện bất cứ tình huống nào khác thường. Cô oán giận Tu Ngư Bân để lại quá ít ngựa, không đủ để vận chuyển những người bệnh ở đây. Tu Ngư Quế vội nói, việc hộ tống sáu doanh là do An Bình gia phụ trách, bọn họ có đủ ngựa, bảo cô cứ yên tâm.
Vậy mà hắn bị người ta đả thương rồi đưa đến đây khi nào, cô hoàn toàn không biết.
Hiện giờ cô sốt ruột một thì tâm rối loạn mười. Vốn định cởi bỏ dây thừng trên người Tu Ngư Quế, lại phát hiện chúng đều rất cứng và dai, dùng móng tay căn bản không thể mở được. Cô lật tìm khắp nơi trong trướng, đang muốn tìm một chiếc kéo để cắt dây thừng, chợt nghe bên ngoài trướng truyền đến những tiếng bước chân dồn dập.
Y phục cách ly có màu trắng, trong bóng đêm vô cùng nổi bật. Cho dù cô muốn cởi ra cũng đã không còn kịp nữa, cũng không thể ẩn thân bất cứ chỗ nào trong căn lều nhỏ hẹp này.
Cô ngơ ngác đứng dậy, thấy một người đàn ông mặc áo khoác choàng, bên trong là chiếc áo màu xám đang đi đến, ánh mắt quỷ mị, đôi tay giấu ở trong ống tay áo rộng thùng thình. Cô không tự chủ được mà lui về phía sau một bước, thân mình dán chặt lên vách lều trại.
Ánh nến yếu ớt, người áo xám cởϊ áσ khoác choàng, lộ ra một gương mặt nửa cười nửa không: "Tìm cả nửa ngày, hóa ra cô ở chỗ này."
Đường Vãn Địch cảm thấy tuyệt vọng trong lòng, nhưng ngược lại cũng cảm thấy rất bình tĩnh: "Tu Ngư Bân, anh muốn làm gì?"
"Cô biết không....." hắn chậm rãi đi đến trước mặt cô, "Ta chán ghét Tu Ngư Tắc, nhưng lại thích cô. Không phải thích như tình cảm giữa nam và nữ, mà là thưởng thức. Bởi vì cô là một nữ nhân có đầu óc ."
"......"
"Ở Tu Ngư gia, không mấy nam nhân nguyện ý dùng đầu óc mà không phải là dùng trái tim."
Nghi vấn trong lòng đã có đáp án, cô sớm cũng đoán được tám chín phần. Tu Ngư Bân làm việc vô cùng thận trọng, có thể nói là tích thủy bất lậu. Cũng hiểu được cách quản lý cảm xúc của mình, cùng hắn ở chung mấy ngày này, chưa từng thấy hắn mất bình tĩnh, càng đừng nói là tức giận. Cho dù bị Tu Ngư Tắc tẩn đến hộc máu, nhưng lúc về nhà nhìn thấy cô cũng vẫn là khách khách khí khí.
(tích thủy bất lậu : một giọt nước cũng không lọt) Cô không thể tin được hắn lại có cái gan này.
"Đại vương sẽ đồng ý anh làm như vậy sao?"
"Việc này không phải tôi làm." Hắn nói.
Đường Vãn Địch có chút ngốc: "Không phải?"
"Hồ tộc ban đêm tập kích sáu doanh, phóng hỏa đốt cháy người bệnh...." Tu Ngư Bân cười sâu kín, bộ dáng như rất bội phục chính mình, "Cô cảm thấy cái đầu đề này như thế nào? Có phải là rất kinh sợ ? Cảm thấy mình bị bán đứng? Đáng tiếc nơi này không có báo chí, không có di động, không có tự sướиɠ, không có Weibo, cho nên không ai biết được chân tướng."
Tim Đường Vãn Địch trầm xuống.
Nói như vậy, khẳng định sẽ không để ai sống sót.
Cô hối hận vì sao mình không mang theo vũ khí, cho nên dùng hết sức lực đôi chân đá thật mạnh vào hạ bộ của hắn! Hắn hơi cúi xuống một chút, nhẹ nhàng né được, một tay đem cô túm đến trước mặt, từ sau thắt lưng móc ra dây thừng, trói cô lại từng vòng từng vòng một.
Cô liều mạng la hét chói tai, vừa đá vừa cắn, đáng tiếc sức lực quá yếu, rất nhanh đã bị bó chặt thành một cái bánh chưng.
"Đừng lo, ta sẽ không làm bậy." Hắn duỗi tay sờ sờ mặt cô, cười thần bí, "Ta biết phụ thân của ta trước khi chết đã làm những việc gì với cô.....nữ nhân của ông ấy, ta không chạm vào."
Hắn thắt một nút cuối cùng thật chặt, đem cô buộc lại cùng Tu Ngư Quế đang ngủ trên mặt đất.
"Muốn biết vận mệnh của cô sao? Trong năm phút đồng hồ nữa, mọi người ở đây đều sẽ bị thiêu chết." Hắn cởi chiếc khăn lụa trên cổ của cô, nắm thành một cục, nhét vào trong miệng cô, "Khác biệt duy nhất chính là, bọn họ đều chết trong lúc ngủ mơ. Chỉ có cô......người vợ thân yêu của ta.... là sống sờ sờ mà bị thiêu chết."
Nói xong lời này, hắn và người của hắn đã không thấy tăm hơi.
Cô ngã trên mặt đất, đôi tay bó ở sau lưng, không thể di chuyển nửa bước. Chỉ có thể cúi gập người xuống đầu gối, dùng cằm cọ cọ, vận dụng sức lực toàn thân miễn cưỡng mà di chuyển mấy tấc, rốt cuộc đỉnh đầu cũng chạm được đến lều trại. Ở vị trí đó vừa lúc có một cái lỗ tròn, vốn là dùng để xỏ dây thừng cố định lều trại, cô mở to hai mắt nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài trướng xôn xao tiếng vó ngựa.
Ước chừng có hơn hai mươi người đang kéo củi khô từ trên xe ngựa xuống dưới, chất đầy xung quanh lều lớn. Nhìn từ hình thể, tất cả những người này đều là Lang tộc, chỉ là cách ăn mặc không giống những người ở Tu Ngư gia lắm. Đường Vãn Địch nhận ra đây là nhân mã An Bình Huệ mang tới, gần đây vừa mới sắp xếp vào đội ngũ của Tu Ngư gia. Một bộ phận đi theo Lang Vương bắt con tin, một bộ phận khác ở lại hộ tống người bệnh.
Ngay sau đó, lại một chiếc xe ngựa nữa tiến vào, bên trên chở hai cái thùng lớn. Có người xách thùng lớn xuống dưới, dùng một chiếc muôi thật to múc ra một loại chất lỏng sền sệt màu trắng, sau đó tưới lên đống củi gỗ được chất quanh lều trại.
Chỉ chốc lát sau, một ngọn lửa lớn bùng lên, càng cháy càng lớn, càng lúc càng sôi sục, chiếu sáng cả một vùng đất trời. Lều trại vốn dĩ không thể chịu được sức mạnh của ngọn lửa, tức khắc tan thành tro bụi, còn lại mấy chục bóng người vẫn không nhúc nhích mà chồng chất ở bên nhau. Có lẽ là trước đó trên người bệnh nhân đã được tưới nhiên liệu, phía dưới lại lót chất dẫn cháy là củi khô, cho nên khói lửa mù mịt cháy tới tận trời.
Sau một lúc, bọn họ lại tiếp tục làm như vậy, một cái lều trại khác cũng hừng hực bốc cháy.
Đường Vãn Địch cố hết sức xoay đầu lại, hoảng sợ nhìn Tu Ngư Quế đang ngủ say bên cạnh, cô gấp đến độ mồ hôi chảy đầy đầu, cố hết sức giãy giụa, muốn dùng một bàn tay rút ra khỏi dây thừng. Nhưng dây thừng này vô cùng vững chắc, bó chặt cổ tay cô đến nỗi máu tươi đầm đìa. Cô không màng tất cả, tiếp tục vặn vẹo, muốn mượn máu tươi bôi trơn cho dễ rút tay ra. Sau một phen nỗ lực quả nhiên có chút buông lỏng, đúng lúc này, thân mình đột nhiên chợt lạnh!
Lều trại không biết khi nào xuất hiện thêm mấy người mặc đồ đen, đem một thùng mỡ lớn đổ ào lên khắp những người trong lều, cô cũng bị rót đầy một thân.
Cũng không biết trên người là mỡ của con gì, có lẽ là lợn rừng, mặt trên còn mang theo máu loãng, phát ra một mùi tanh tưởi mãnh liệt.
Sau khi hai người đó tưới xong thì lập tức rời đi.
Bên ngoài trướng truyền đến dồn dập những tiếng Lang ngữ.
Đường Vãn Địch đem mặt tiến đến lỗ nhỏ nhìn ra bên ngoài. Người nói chuyện chính là một nữ nhân, đang lớn tiếng chỉ huy mọi người cào đống củi. Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt cô ta, Vãn Địch nhận ra đó là An Bình Huệ.
Từ khi được gả cho Tu Ngư Tắc, An Bình Huệ chưa từng nói qua một câu nào với Đường Vãn Địch. Bởi vì vùng hoạt động cơ bản của Vãn Địch là ở sáu doanh, hai người họ thậm chí còn chưa bao giờ chạm mặt riêng với nhau.
Phụ nữ Lang tộc không có cảm xúc ghen tuông. Nếu người đàn ông của họ nɠɵạı ŧìиɧ, bọn họ sẽ không cho rằng là bị người phụ nữ khác quyến rũ, mà nghĩ rằng chính người đàn ông của mình không chung tình. Nếu như lợi hại, sẽ nổi trận lôi đình, trực tiếp tìm người đàn ông đó để đánh nhau; không lợi hại sẽ tìm đến trưởng bối khóc lóc kể lể, tìm Đại vương phân xử. Rất ít khi xuất hiện tình huống hai nữ nhân cãi nhau, đánh nhau.
An Bình Huệ tính tình cao ngạo, càng không đặt Đường Vãn Địch vào mắt, cảm thấy chỉ cần liếc nhìn cô một cái cũng là đang hạ thấp thân phận của mình.
Có lẽ cô ta không biết Vãn Địch cũng đang ở trong lều trại? Nếu kêu lên, cô ta có thể nào sẽ để Tu Ngư Tắc đến cứu cô hay không?
Thần trí cô có chút hoảng hốt, bắt đầu suy nghĩ miên man......
Nhưng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra: Không phải nói chỉ có người xấu mới xuống địa ngục sao? Chính mình chưa từng làm chuyện xấu, tại sao lại rơi vào kết cục như vậy?
Một cây đuốc từ trong tay An Bình Huệ bay lại đây.
"Phanh" một tiếng, củi lửa ở bên ngoài bậc cửa bị đốt cháy, một luồng khí nóng ập đến trước mặt. Ngẩng đầu vừa thấy, bốn phía đã bị ngọn lửa vây quanh. Đỉnh trướng rất nhanh liền bị thiêu sạch, những đốm lửa như từ sao hỏa rớt xuống bốc cháy trên người mọi người, thế lửa rất lớn, mùi khói sặc người. Cô lập tức ngửi được một mùi da thịt bị đốt cháy khét lẹt, toàn thân trên dưới phảng phất như bị đổ đầy dầu sôi, đau đến xuyên tim, da thịt như bị người ta xé rách, không thể khống chế mà run lên từng đợt....
Cô muốn giãy giụa, muốn hét lên thật lớn, muốn khóc rống lên, muốn nguyền rủa......
Tu Ngư Quế ở bên cạnh đã bị đốt cháy, cô cũng không còn sức lực để giãy giụa, quyết định nhắm mắt lại, nghênh đón cái chết của chính mình.