Mưa đã tạnh, đám cỏ trong rừng một mảnh xôn xao.
Lang tộc bên kia vang lên những tiếng vũ khí va vào nhau, âm thanh leng keng, gây nên những tiếng động đinh tai nhức óc.
"Cũng chỉ có năm mươi người thôi mà, thế nào lại hô vang khí thế như năm ngàn người vậy?" Minh Duật ôm cánh tay đứng xem, nói với Tiêu Nam, "Ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?"
"Ta đặt mười khối, đánh cuộc tư tế đại nhân." Tiêu Nam đứng ở bên cạnh Minh Duật, đối diện với sự ồn ào này, hắn cơ hồ phải rống lên, "Ngươi thì sao?"
"Luận về sự giảo hoạt, Lang Vương chiếm thế thượng phong." Vẻ mặt Minh Duật như đang chơi bài Poker, "Thể trọng của hắn ít nhất 250 kg. Chưa tính áo giáp."
Phía trước là một bóng đen khổng lồ, Lang Vương như một ngọn núi cao chót vót ở trước mặt mọi người. Không chỉ cao hơn Hồ tộc, so với Lang tộc cũng cao hơn hai cái đầu. Hắn có một khuôn mặt ngăm đen, uy nghiêm, chiếc cổ sắt thô cứng và một đôi mắt nhàm chán. Tất cả truyền thuyết về hắn đều tập trung vào 3 chữ mấu chốt "Hung bạo, thủ đoạn cứng rắn, máu lạnh". Hắn là một người không hề thú vị, trong cuộc đời chưa bao giờ biết nói đùa, chưa bao giờ đồng tình với kẻ yếu. Để ngồi được lên vị trí này, hắn đã phải gϊếŧ chết huynh trưởng của chính mình.
"Cắt. Đây là quyết đấu, không phải bán đồ ăn," Tạ Thần liếc mắt một cái, "Ngươi có thể cân được sao?"
"Trước kia chúng ta ít người, mỗi lần đánh đều là cả tập thể; lần này chúng ta nhiều người, hắn liền nói muốn đấu một mình." Tiêu Nam không kiên nhẫn sờ sờ chiếc rìu của mình, "Một đám vô lại!"
Như thế nào mà đánh lén lại biến thành quyết đấu, không ai hiểu rõ được, chỉ có thể nói là ý trời.
Nam nhạc bên này chỉ biết là Hạ Lan huề mang theo một trăm người tới đây chặn Lang Vương lại, nửa đường trời đổ mưa rào và sấm chớp. Trời xui đất khiến thế nào mà đội ngũ hai bên chạm mặt nhau.
Cụ thể mà nói chính là: Hạ Lan huề cưỡi ngựa đi ở phía trước đội ngũ đυ.ng phải Lang vương, người cũng đang dẫn đầu một nhóm người.
Mọi người lập tức dừng bước, cầm vũ khí, chuẩn bị giao chiến.
Lang Vương nhìn phía trước đánh giá: "Hạ Lan điện hạ?"
Hạ Lan huề thít chặt cương ngựa, nhàn nhạt gật đầu: "Đại vương."
"Oan gia ngõ hẹp, trời tối đường trơn, nhiều người như vậy đánh nhau có lẽ không được tiện lắm?" Giọng nói của Lang Vương rất trầm thấp, mang theo giọng mũi nặng, bởi vì nhổ mấy cái răng cho nên lúc nói chuyện giống như gió lùa vào ống thoát nước, "Điện hạ có bằng lòng theo quy tắc cũ trước kia hay không..... đấu tay đôi?"
Quy tắc cũ có ẩn ý của quy tắc cũ: Có người đưa ra thách đấu, nếu đối phương không tiếp, tương đương nhận thua.
Minh Duật vừa nghe xong liền nóng nảy, đây rõ ràng là phép khích tướng. Hắn từng tham gia đại chiến Đồng Hải, biết Lang Vương lợi hại, nếu đấu tay đôi, Hạ Lan huề phần thắng không cao. Hắn túm túm ống quần Hạ Lan huề, đang muốn ngăn lại, không ngờ Hạ Lan huề đã là mở miệng:
"Được."
Một mặt nói một mặt nhảy xuống ngựa, hai người cùng nhau đi đến một mảnh đất trống trong rừng, mặt đối mặt đứng cách nhau khoảng hai mét.
Hồ tộc bên này một mảnh an tĩnh. Tuy rằng bọn họ cũng kiêu dũng thiện chiến, nhưng lại kỷ luật nghiêm minh, chú trọng lễ tiết, chứ không hò hét trợ uy loạn xị bát nháo mất phong độ như Lang tộc.
Hạ Lan huề ở trong đám đàn ông Hồ tộc cũng xem như là cao, nhưng không quá nổi bật. So với Lang vương 2m87, giống như một con sơn dương đối mặt với một con gấu đen.
Tư tế đại nhân khinh công trác tuyệt, mỗi bước đi của anh, cỏ dưới chân đều không hề bị dẫm nát. Nhưng đôi chân thô tráng của Lang Vương giống như hai cây cột sắt di động, mỗi một bước đi, đất rung núi chuyển.
Lang vương xương đồng da sắt, cao lớn vạm vỡ, dễ khiến người khác có ảo giác cồng kềnh nhưng trì độn. Trên thực tế rất nhiều người..... bao gồm thúc phụ của Hạ Lan huề, dượng và vài vị đường huynh .....đều đã chết bởi loại ảo giác này.
Lang Vương cực kỳ khỏe mạnh, đồng thời cũng vô cùng linh hoạt. Trên cơ sở sức mạnh, kết hợp giữa tốc độ và kỹ xảo, phản ứng cũng là nhanh nhất. Không có khoan kim cương không ôm được việc đồ sứ , Lang Vương cũng giống như những người trong tộc, hắn là dựa vào chính võ công của mình mà từng bước một ngồi lên vị trí này.
(Không có khoan kim cương không ôm được việc đồ sứ: Mũi khoan kim cương là một vật dụng vô cùng quan trọng trong việc chế tạo gốm sứ, nếu thiếu nó thì không thể làm được. Ý nghĩa là nếu không có cơ sở từ trước thì sẽ không làm nên việc gì) Ba thế lực ở Tuấn Phẩm đánh nhau lâu như vậy, nhưng Hạ Lan huề vẫn là lần đầu tiên giao chiến với Lang Vương.
Lang Vương liếc mắt một cái, cẩn thận đánh giá Hạ Lan huề, trầm giọng cười nói: "Trong trận chiến Đồng Hải, lệnh tôn chưa từng lộ mặt trên chiến trường. Điện hạ có biết việc này không?"
(Lệnh tôn: Cha của người đối diện đang nói chuyện với mình, ý nói Hồ đế)Hạ Lan huề nhíu mày: "Nghe nói ông ấy bị bệnh."
"Ha ha ha......" Lang Vương cười to, "Thật vậy sao?"
Tiếng cười vô cùng chói tai, nhưng Hạ Lan huề không nói gì cả.
"Lang Vương và Hồ đế không có cơ hội tỷ thí, không biết ai lợi hại hơn ai....đây vẫn luôn là một sự nuối tiếc lớn nhất trong lòng ta." Tu Ngư Lượng thở dài, "Ta luôn nghĩ rằng sau này sẽ còn cơ hội, không ngờ lệnh tôn lại bỏ chúng ta mà đi, mọc cánh thành tiên...... Sự tiếc nuối này chỉ sợ là phải theo ta đến lúc mang vào bãi cỏ hoang."
Lang tộc xem trọng sinh mạng, không đặt nặng cái chết, không có phong tục mai táng. Sau khi chết liền ném vào bãi cỏ hoang, để cho rắn rết côn trùng cắn xé, tất cả đều do ý trời. "Cỏ hoang" chính là ẩn ý của "Cái chết".
Hạ Lan huề nhìn chăm chú khuôn mặt Lang Vương, cong môi vẻ châm chọc: "Chuyện này không khó."
"Phải không?"
"Sự tiếc nuối của Đại vương, ta sẽ thay cha ta sửa đổi," Hạ Lan huề giơ thanh trường kiếm lên trong tay, "Bảo đảm sẽ làm ngài hoang mang."
Lang Vương dần dần dấu vẻ tươi cười: "Ngươi có thể sao?"
Ánh mắt Hạ Lan huề càng ngày càng mãnh liệt: "Có thể."
"Được!" Bỗng nhiên Lang Vương rút ra một đồ vật màu xám từ sau thắt lưng ném cho Hạ Lan huề, "Tặng ngươi một thứ. Coi như quà lần đầu gặp mặt."
Hạ Lan huề nhận lấy, vừa nhìn lập tức sắc mặt hơi đổi.
Đây là một tấm lông cáo, chắc hẳn từng là màu trắng tinh khiết, nhưng do để quá lâu ngày, lại không được rửa sạch và chăm sóc tử tế, cho nên lông ở mặt trên hơi bẩn, những sợi lông rơi rớt tan tác. Phía trên giữ lại một cái đầu hồ ly hoàn chỉnh, hai mắt là hai cái lỗ đen .
"Đây là thúc phụ ngươi ."
Trong trận chiến Đồng Hải, Ngọc Lân vương Hạ Lan côn và hai đứa con của mình chết trận nơi sa trường, là tổn thất nghiêm trọng nhất của Hồ tộc bên này.
Hạ Lan huề đem lông cáo đưa cho Minh Duật ở bên cạnh: "Cảm ơn." Dứt lời từ trên chuôi kiếm rút xuống một vật ném qua, "Đây là đáp lễ, xin Đại vương vui lòng nhận cho."
Lang Vương tiếp nhận, thấy đây là một cái răng nanh vừa dài vừa nhọn. Ở giữa khoan một cái lỗ, giống như phụ tùng nạm trên chuôi kiếm.
"Cái này thuộc về con trai ngài."
Sắc mặt Lang Vương đột nhiên trầm xuống, sự tức giận nổi lên trong đôi mắt. Hắn cắn chặt răng, yên lặng tiếp nhận, đưa lên môi hôn một chút, rồi nắm trong tay.
Trong mấy chục đứa con trai của mình, Lang Vương thương yêu và coi trọng nhất chính là trưởng tử Tu Ngư Thác đã chết dưới mũi kiếm của Ngọc Lân vương Hạ Lan côn trong cuộc chiến Đồng Hải. Truyền thuyết nói rằng, Lang Vương vì muốn báo thù cho đứa con trai này, trong một lần chiến dịch, biết rõ là cái bẫy nhưng vẫn cố chui vào, vì để gϊếŧ chết Hạ Lan côn mà phải trả một cái giá rất đắt.
Nếu Hạ Lan huề đã thản nhiên tiếp nhận bộ lông cáo của thúc phụ hắn rồi thì Lang Vương cũng không muốn làm cho mình trông quá tức giận và không có phong độ. Huống chi cuộc chiến tranh kia và Hạ Lan huề cũng không có quan hệ gì, vì thế cũng cảm tạ một tiếng.
"Nếu ta thắng, ngươi rời khỏi Dục Môn, giao ra Nam nhạc, Linh tường sẽ do Lang tộc quản lý." Lang Vương nói ra điều kiện của mình.
"Đồng ý." Hạ Lan huề nói, "Nếu ta thắng, Lang tộc lập tức rút khỏi Tuấn Phẩm, từ đây không được bước vào Nam nhạc nửa bước."
"Đồng ý."
Trái tim Minh Duật dần dần thắt lại. Canh bạc lớn như vậy, có nghĩa là trong trận đấu này, tại đây, nhất định có một người phải chết.
Loại đấu tay đôi với cấp bậc và địa vị của những người thủ lĩnh, chỉ cần còn một hơi thở nhất định sẽ không chịu nhận thua.
"Hiện tại, có thể bắt đầu rồi chứ?" Hạ Lan huề nhàn nhạt hỏi.
"Nghe nói thị lực của điện hạ đã khôi phục?"
"Đúng vậy."
"Nếu còn có lần sau, chúng ta đổi sang ban ngày." Giọng nói của Lang Vương đâu chỉ là vững vàng, thậm chí có thể nói là thân thiết. Hắn liếc nhìn xung quanh, phát hiện mọi người đều cố gắng mở to hai mắt trong bóng đêm, sợ sẽ bỏ lỡ chi tiết nào đó, "Ban ngày mọi người xem sẽ rõ ràng một chút."
Dưới ánh trăng sáng lạnh, biểu hiện kiêu ngạo của Lang tộc hoàn toàn đối lập với thái độ yên tĩnh của Hồ tộc.
Trận chiến Đồng Hải lưu lại một bóng ma. Đối với cuộc tỷ thí đêm nay, Hồ tộc bên này nhiều ít có chút không tự tin.
"Chi bằng, ta mượn một chút ánh sáng tới giúp mọi người?" Hạ Lan huề mỉm cười lặng lẽ, cúi đầu nói một câu, sau đó tay trái duyên dáng nâng lên không trung.
Chỉ một thoáng, bốn phương tám hướng bay tới mấy trăm viên nguyên châu sáng lấp lánh, phảng phất như một hồi mưa sao băng rơi xuống đây.
Đêm đen tức khắc sáng ngời lên.
Những viên nguyên châu đó bay tới bay lui trên không trung, truy đuổi vờn quanh nhau, dần dần tạo thành một ánh hào quang, vừa lúc chiếu vào trên đỉnh đầu của hai người.
Lang Vương ngẩn ra một chút.
Trên thực tế, tất cả những người Lang tộc ở đây đều ngơ ngẩn. Bọn họ tương đối mê tín, vừa nhìn thấy như vậy, liền cảm thấy Hạ Lan huề là một tiên nhân. Không ít người trộm nghĩ, vạn nhất những viên nguyên châu này từ bầu trời lao xuống dưới tấn công bọn họ...... Vậy phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà giống như nó thật sự chỉ tới đây để tạo nên "ánh sáng" mà thôi......
Trong rừng xuất hiện một trận hỗn loạn.
Không biết từ chỗ nào truyền đến tiếng chim kêu "Chít chít", "Chít chít".
Mỏng manh nhưng rõ ràng. Hạ Lan huề bỗng nhiên xoay người.
Anh nhìn thấy Bì Bì và đám người Hoa Lâm, Thẩm Song Thành, Hạ Lan ưng ở phía sau bước đến.
Tư tế đại nhân nói với Lang Vương "Chờ một lát", sau đó bước về phía Bì Bì.
Ước chừng là nghe thấy được động tĩnh của phụ thân, tiểu Sóng đang nằm trong tay Bì Bì vô cùng vui sướиɠ kêu lên dồn dập.
Nó đói đến không chịu được nữa.
Sắc mặt Bì Bì tái nhợt nhìn Hạ Lan, sợ gia tăng áp lực cho anh, cô đành thu lại một chút cảm xúc của mình, chỉ yên lặng đem tiểu Sóng giao vào trong tay Hạ Lan huề.
Lớp lông tơ trên người chim nhỏ đã mọc dài ra, xù xù vô cùng dễ thương, bộ dáng so với lúc mới sinh đáng yêu hơn rất nhiều. Cả người nó ngồi vào lòng bàn tay Hạ Lan huề, tham lam hút lấy nguyên khí của phụ thân. Không đến một phút đồng hồ đã ăn uống no đủ, mí mắt đánh nhau.
Hạ Lan huề đem tiểu Sóng giao lại cho Bì Bì, xoay người bước về phía Lang Vương.
Lang Vương nhìn anh, nhớ tới tin tình báo gần đây nghe được từ Kiến tộc, bỗng nhiên cười: "Bọn họ nói, đứa con của ngươi là một con chim?"
"Đúng vậy."
"Tôn phu nhân ăn nhầm thứ gì sao?"
"Không có."
"Vậy tại sao lại sinh ra một con chim?"
"Thật lâu thật lâu trước kia, có một người phụ nữ tên là Giản Địch, trong lúc vô tình ăn một quả trứng huyền điểu liền mang thai. Sau đó cô ta sinh hạ được một đứa con đặt tên là " Tiết ", là một thế hệ đế vương, tổ tiên của triều đại nhà Thương, đã từng giúp đỡ Đại Vũ trị thủy. Cổ sử nói " thiên mệnh huyền điểu, giáng nhi sinh Thương " chính là nói đến chuyện này."
Lang Vương lắc lắc đầu: "Khó có thể tin."
"Mặc kệ ngươi tin hay không, con của ta không phải con chim bình thường, nó là huyền điểu. Sau này nó sẽ là một thế hệ đế vương."
Dứt lời chỉ nghe "Sặc ...." một tiếng rồng ngâm, thanh trường kiếm được rút ra khỏi vỏ, Hạ Lan huề hơi nâng kiếm một chút, nói: "Mời."
Lang Vương rút ra lang nha bổng từ sau thắt lưng, hai tay giao thành hình chữ thập ở trước ngực: "Mời."
Cao thủ so chiêu, một bước đều không thể có sai sót.
Mười chiêu đầu nhanh chóng trôi qua.
Lang Vương lực vừa lớn vừa mạnh, lang nha bổng mỗi một lần xuất ra đều là mười phần lực đạo. Nhưng hắn trước sau vẫn không đánh trúng được Hạ Lan huề, chỉ có mấy lần đánh trúng kiếm của anh.
Mà thanh kiếm của tư tế đại nhân không biết đã được tinh luyện như thế nào, sắc bén và dẻo dai vô cùng, thân kiếm cọ qua chiếc răng nhọn bên trong lang nha bổng, ánh lửa văng khắp nơi, phát ra âm thanh bén nhọn chói tai.
Rất nhanh, trong bóng đêm hình ảnh của hai người va vào nhau không dứt, hơn nữa càng ngày càng gần. Hạ Lan huề vung kiếm liên tục, trước sau công kích phần thân trên của Lang Vương, nhất là mặt và phần cổ của hắn.
Lang Vương toàn thân mặc giáp, da dày thịt thô, căn bản kiếm không thể xuyên qua.
Bì Bì xem mà hãi hùng khϊếp vía, mồ hôi túa ra toàn thân.
Phát hiện Tu Ngư Tắc lui lại phía sau, Hoa Lâm lập tức thống lĩnh nhân nhân mã Hạ Lan huề hội hợp cùng mọi người để chi viện. Sau khi tìm được mới biết Hạ Lan huề đã quyết định cùng Lang Vương một mình quyết đấu.
Hoa Lâm lập tức cảm thấy đây là một quyết định không sáng suốt. Lúc này binh lực Hồ tộc đang áp đảo Lang tộc, nếu toàn lực mà chiến, phần thắng là 70%.
Bì Bì cho rằng nhân mã đã lui lại của Tu Ngư Tắc lúc sau cũng sẽ chạy tới cùng Lang Vương hội hợp, tốc độ hẳn là nhanh hơn bọn cô. Chỉ là không biết vì sao anh ta cư nhiên lại không tới.
Đơn đả độc đấu kết quả ra sao rất khó nói. Hơn nữa, nếu Hạ Lan huề thua, Lang tộc tuyệt đối sẽ không để nhóm người còn lại tồn tại trở về.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, canh bạc đêm nay của tư tế đại nhân có vẻ quá lớn.
Thẩm Song Thành chạm vào Bì Bì một chút, lén lút hướng ánh mắt cô nhìn sang chỗ khác: "Thấy người vóc dáng thấp bé đang đứng đối diện ở bên trái kia không?"
Bì Bì gật gật đầu.
Chiều cao bình quân của Lang tộc là 1m9, người kia nhiều nhất chỉ cao 1m6, nhìn hắn vô cùng bình thường, giống như một người lao động nhập cư ở thành phố C.
Bì Bì trong lòng vừa động: "Li tộc?"
"Đúng vậy, hắn là tây vương Đán Liên." Con mắt duy nhất của Thẩm Song Thành nheo lại thành một đường thẳng, "hãy nhìn chiếc mũ hắn đội trên đầu kia."
Bì Bì chú ý tới một cái lông chim màu trắng thật dài trên mũ, dưới hào quang của nguyên châu nó dường như cũng phát sáng.
Không thấy rõ, nhưng rất xa đều có thể nhìn được.
"Có vấn đề gì sao?" Bì Bì nhìn chằm chằm cái lông chim kia, trong lòng khó hiểu: Người này nếu không chú ý ăn mặc, vì sao lại đội một chiếc mũ kỳ quái như vậy ở trên đầu, nó không giống một chiếc mũ bình thường lắm.
Đán Liên chăm chú nhìn hai người trong cuộc quyết đấu, có vẻ vô cùng nhập tâm. Lúc thì đột nhiên cao giọng trầm trồ khen ngợi, lúc lại vỗ tay cổ vũ, đầu cũng không ngừng đong đưa theo. Động tác không lớn, nhưng có chút khoa trương.
"Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều," Thẩm Song Thành nói, "Chỉ cảm thấy hắn đang phát tín hiệu gì đó."
"Tu Ngư Tắc vì sao lại không tới?" Hạ Lan ưng ở phía sau đột nhiên hỏi.
"Không rõ lắm." Hoa Lâm nói.
"Điền Bồng đâu?" Hạ Lan ưng lại hỏi.
"Không ở đây." Hoa Lâm đã nghe ra ý tứ của hắn, phóng tầm mắt quan sát bốn phía, nói nhỏ, "Bên kia có mấy cây cổ thụ cao lớn, cẩn thận Điền Bồng ẩn núp ở trên cây bắn trộm mũi tên."
Hạ Lan ưng nheo đôi mắt lại, ước tính một chút, nếu như nói về vị trí bắn tên thì chiều cao của mấy cây cổ thụ kia là vừa phải. Chỉ là khoảng cách có hơi xa, không dễ để nhắm chuẩn, nhưng cũng ở trong tầm bắn.
Nếu là có người quan sát ở gần đây, sau đó dùng ám hiệu cung cấp phương vị, như vậy bắn ra sẽ mười phát trúng chín.
Điền bồng nếu thật sự ở chỗ này, khẳng định hiện tại không phải thời cơ. Hạ Lan huề và Lang Vương vẫn đang ở giữa trận hỗn chiến, nếu bắn xuyên qua bóng người rất dễ gây ngộ thương.
Hắn đang đợi hai người chậm lại.
Mũi tên của Li tộc có rất nhiều loại, thường dùng nhất chính là mũi tên sắt uy lực rất lớn, cũng có một loại mũi tên cực nhỏ là ngân châm, được làm từ một loại gỗ cây cứng, sau đó cắt gọt phơi khô mà thành. Nó nhỏ như sợi lông, có chứa chất cực độc, bắn vào da thịt gặp máu sẽ lập tức tan chảy, không tìm thấy tung tích. Mũi tên này chuyên môn kết hợp với nỏ ngắn, cung bắn đạn, thường dùng để ám sát.
Bì Bì lén lút tháo cung tiễn của mình xuống đưa cho Hạ Lan ưng, hắn và Hoa Lâm lập tức biến mất. Thẩm Song Thành kéo cô đến một cái góc ẩn nấp, dặn dò nói: "Cô cũng phải cẩn thận, mục tiêu của Điền Bồng không nhất định là Hạ Lan."
Một trăm chiêu đã qua, tốc độ của hai người bắt đầu chậm lại.
Bọn họ đều mặc đồ màu đen, chỉ nhìn mặt thì thấy không ai bị trọng thương. Trên trán Hạ Lan có mấy vết trầy xước, là do những đinh sắt trên lang nha bổng gây nên. Má trái, cần cổ của Lang Vương có vài vết kiếm, không sâu, máu chảy không nhiều lắm.
Bỗng nhiên, Lang Vương chém ra một gậy, Hạ Lan huề né sang bên phải, thanh trường kiếm lật lại một cái, đâm trúng bên trái Lang Vương!
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều ngây dại.
Ngoại trừ khuôn mặt, hai bên sườn là nơi duy nhất không có khôi giáp trên người Lang Vương, là mối đe dọa duy nhất trên người hắn. Thừa lúc Lang Vương chưa kịp hồi lực, Hạ Lan huề mạo hiểm tiến về phía trước một bước.
Tiến thêm hai tấc chính là trái tim.
Mạo hiểm đương nhiên là có cái giá của nó. Cái giá lần này là: Đâm vào quá sâu, góc độ quá lệch tâm, lại ở quá gần Lang Vương.... Thanh kiếm không thể dễ dàng đâm nhanh vào được.
Quả nhiên, thân mình Lang Vương đột nhiên xoay người cúi xuống, kẹp cánh tay trái của Hạ Lan huề vào trong lòng ngực, đem kiếm của anh chặn lại!
Bì Bì sợ tới mức hai mắt nhắm nghiền.
Chỉ nghe một tiếng ..... "Phốc!" nặng nề, Lang nha bổng vững chắc mà nện ở trên vai Hạ Lan huề.
Lực đạo này không phải mười phần thì cũng phải bảy phần, mọi người chưa thấy cũng không nghe rõ ràng lắm, đến khi Lang Vương đem lang nha bổng rút ra từ trên vai Hạ Lan huề, mặt trên đinh sắt mang theo một tảng máu lớn, ai nấy đều thấy ghê người.
Bì Bì chỉ cảm thấy một trận đau dạ dày, tiểu Sóng nằm trong chiếc túi trước ngực không biết đã nhô đầu ra khi nào, "Chít chít", "Chít chít" bất an mà gọi bậy. Bì Bì chạy nhanh tay che miệng nó lại.
Hai người ở giữa sân từng người lui về phía sau một bước. Nhìn ra được tư tế đại nhân bị thương không nhẹ, đau đến nỗi mỗi bước đi đều phải cúi lưng. Bước chân của Lang Vương cũng có chút cứng đờ, vết thương do bị kiếm đâm trở thành mối đe dọa đã ảnh hưởng tới hành động của hắn.
Hạ Lan huề vừa mới đứng yên, ngẩng đầu lên thì thấy Lang Vương múa may lang nha bổng đánh về phía mình. Ngay lập tức anh lăn thân mình một cái, lăn đến sau lưng hắn thì nhảy dựng lên, đâm thẳng thanh kiếm vào sau cổ Lang Vương. Lang Vương bị thương quả nhiên có chút trì độn, trong nháy mắt hắn xoay người, Hạ Lan huề đã vung đến ba nhát kiếm. Lang Vương miễn cưỡng tránh được hai nhát kiếm đầu, nhát kiếm sau cùng thiếu chút nữa cắt đến động mạch, may mà cổ hắn thô dày, cho nên tránh được một kiếp, nhưng cũng là máu tươi đầm đìa.
Dưới cơn thịnh nộ cuộc tấn công còn mãnh liệt hơn, Lang Vương rống lên giận giữ, xoay tròn lang nha bổng trên không, toàn lực ném về phía Hạ Lan huề!
Tất cả Hồ tộc đang theo dõi trận chiến theo bản năng mà rụt một chút cổ. Năm đó hai người con của Ngọc Lân vương đều là bị lang nha bổng này đập rớt đầu, lúc chết cũng không toàn thây.
Một bổng dời non lấp biển này, tư tế đại nhân cư nhiên cũng không lui lại. Thân mình tránh né một chút rồi liền trở tay, nương lực đàn hồi của thân kiếm để tiêu hao bớt một nửa lực đạo, sau đó cả người anh "chợt" phóng lên, lộn nhào một cái thật xinh đẹp, quay người, duỗi chân, một chân đá thẳng vào gáy Lang Vương.
Với lực đạo này, nếu cổ của Lang Vương chỉ như những người bình thường chứ không phải một cái thùng sắt, xương cổ chắc chắn đã đứt.
"Phụt!"
Lang Vương lảo đảo bước về phía trước mấy bước, miệng phun máu tươi, quỳ nửa đầu gối, lớn tiếng thở hổn hển. Giương mắt nhìn Hạ Lan huề ở trên không trung đang muốn rơi xuống, bỗng nhiên gầm lên giận dữ..... biến thành lang hình, đột nhiên nhảy về phía trước, mở ra một mồm đầy máu táp thẳng vào Hạ Lan huề.
Bì Bì không nhịn được thét lên một tiếng kinh hãi, với tình hình này, cái mồm khổng lồ của Lang vương hoàn toàn có khả năng sẽ nuốt được cái đầu của tư tế đại nhân.
Chỉ là, cùng đồng thời rơi xuống, ngoại trừ Hạ Lan huề, còn có thanh kiếm của anh....
Cổ tay phải của Tư tế đại nhân chuyển động, giơ ngang thanh kiếm trên không trung, làm thành một động tác cắt.
Con sói khổng lồ nhìn
thấy, vội vàng di chuyển sang bên trái, khẩn cấp tránh đi. Hai người thay đổi phương hướng trên không trung, rơi xuống cách xa nhau hai mét, giằng co một lần nữa.
Lúc này Bì Bì mới thấy rõ: Máu từ trên người Hạ Lan huề chảy xuống đã làm ướt đám cỏ trên mặt đất, phần cổ của Lang Vương cũng một mảnh đỏ tươi.
Tư tế đại nhân nhìn con sói khổng lồ trước mặt, một lần nữa giơ lên kiếm.....
Bỗng nhiên .....
Một ánh sáng trắng cực chói mắt xuyên qua không khí bay đến, Hạ Lan huề vội vàng xoay kiếm chắn lại, chỉ nghe "Đinh" một tiếng, một vật bị cắt thành hai đoạn. Tiêu Nam nhìn thấy, lập tức quát: "Có người bắn tên trộm!"
Không chờ Hạ Lan huề bình thường trở lại, không trung liên tiếp phóng tới hai mũi tên, nhưng là mũi tên sắt thường thấy, lực đạo to lớn, góc độ điêu luyện, tuy miễn cưỡng bị anh chặn lại hết, nhưng cũng suýt nữa khiến thanh trường kiếm rời khỏi tay.
Sự gián đoạn này khiến anh không thể không phân tâm, Lang Vương mạnh mẽ tiến về phía Hạ Lan huề, há mồm cắn vào cổ tay phải của anh. Hạ Lan huề rút tay về không kịp, bị hắn cắn một ngụm, đau đến nỗi thanh trường kiếm rơi xuống mặt đất. Anh chỉ đơn giản trở tay một cái, hung hăng túm chặt lấy bộ lông con sói, lập tức nhảy lên người nó, cắn một cái sau cổ con sói, sau đó "Phụt" một tiếng, phun ra một khối thịt kèm theo một ngụm lông sói.
Lang Vương đau đớn, điên cuồng quay người trên không trung, rốt cuộc cũng quăng được Hạ Lan huề từ trên lưng xuống dưới....
Đám người một trận xôn xao.
Nếu Lang tộc bên này thả tên bắn lén, Hồ tộc bên này khẳng định cũng không thể ngồi chờ chết. Hoa Lâm ra lệnh một tiếng, Tiêu Nam, Tạ Thần cầm vũ khí, toàn bộ nhân mã vọt về phía đối diện.
Mấy trăm người bay vào chém gϊếŧ nhau, mảnh đất trống bỗng nhiên chật như nêm cối.
Bì Bì quay người lại, phát hiện Hạ Lan ưng không biết khi nào đã chạy trở về, thở hồng hộc mà nói: "Mới vừa đánh cho Điền Bồng bỏ chạy. Hắn trốn ở trên cây không chịu xuống dưới, đến lúc ta và Hoa Lâm chặt cây, hắn mới chạy."
Bì Bì nhận lại cung tiễn, lớn tiếng nói: "Mau đi tiếp ứng tư tế đại nhân!"
Ngẩng đầu vừa thấy, trước mắt đen một mảnh nghìn nghịt tất cả đều là đầu người, không biết phải tìm anh ở nơi nào?
Hạ Lan ưng cất tiếng gọi, chui vào trong đám người. Bì Bì tìm một thân cây tránh ở phía sau để bắn tên. Thẩm Song Thành đứng ở bên cạnh cô nói: "Nếu Tu Ngư Tắc không tới, chúng ta nhiều người như vậy, năm mươi người sói này vẫn là có thể tiêu diệt được. Nhưng mà...."
Lời này mới nói được một nửa, câu nói bỗng biến thành một dấu chấm hỏi.
Uy lực của Lang Vương là không thể xem thường. Thân hình khổng lồ đứng giữa đám người, đôi tay đưa lên một cái trên mặt đất, liền bắt được hai người Hồ tộc, sau đó ném bọn họ lên trời, lang nha bổng vung mạnh lên không trung, tức khắc máu thịt bay tứ tung, trong không trung dâng lên hai viên nguyên châu. Lại cúi đầu một cái, lại bắt được một người, đôi tay chém xuống, tức khắc đầu lìa khỏi cổ .....
Không đến mười phút, trên không trung càng ngày càng nhiều nguyên châu, rực rỡ như pháo hoa.
Địch ta hỗn chiến, Bì Bì cũng không dám bắn loạn xạ mũi tên, chỉ có thể đứng dưới tàng cây lo lắng sốt ruột. Đang muốn phóng ra cứu Hạ Lan, lại bị Thẩm Song Thành gắt gao giữ chặt: "Đừng đi! Hạ Lan có thể tự bảo vệ mình, trên người cô còn có tiểu Sóng."
Bì Bì nghĩ thầm: nếu không cho tôi đánh, vậy thì vẫn là nên bắn tên. Vì thế dùng hai tay hai chân bò lên cây, tìm một vị trí tốt đặt cây cung nhắm chuẩn đám người dưới tàng cây.
Dưới thế tấn công kịch liệt của Hồ tộc, Lang Vương vừa chạy vừa gϊếŧ, đã bắt đầu lui lại. Địch ta cách biệt, nếu lúc này có một đội nhân mã lại đây cứu viện, Lang tộc bên này vẫn có thể toàn thân mà rút lui.
Lang Vương một mặt đánh một mặt nôn nóng hỏi Tu Ngư Hạo: "Tu Ngư Tắc đâu? Tại sao còn chưa tới?"
"Không biết!" Tu Ngư Hạo nói.
"Chúng ta còn lại bao nhiêu người?" Hắn lại hỏi.
"Đã chết hơn hai mươi người, chưa tính bị thương." Nói xong câu này, thân mình hắn ngã về phía sau một cái, giống ngư muốn tránh thứ gì đó. Sau khi chờ hắn đứng thẳng trở lại, cơ mặt vặn vẹo một cách thống khổ.
"Hạo nhi!" Lang Vương duỗi cánh tay dài ra, đang muốn đỡ lấy hắn, chỉ thấy thanh trường kiếm dài nửa thước được rút ra từ trái tim của Tu Ngư Hạo. Hạ Lan huề vừa đem thanh kiếm kéo ra, trở tay một cái, đầu Tu Ngư Hạo lăn xuống mặt đất......
Lang Vương tức hộc máu, đang muốn nhào về phía Hạ Lan huề....
Cả đời này, đôi mắt của Bì Bì cũng chưa bao giờ bận rộn như vậy, cô phát hiện mình rất khó nhắm chuẩn mục tiêu. Trong bóng đêm dùng mắt quá độ, khiến cho trước mắt xuất hiện những chiếc bóng chồng chéo lên nhau.
Đúng lúc này, cô bỗng nhiên nhìn thấy một đồ vật kỳ quái. Một ánh huỳnh quang hình chữ G.
Mặc dù chỉ có một ký hiệu nhỏ hư vậy, nhưng Bì Bì đặc biệt nhớ rõ, đây là ba lô của cô mang theo khi tiến vào Tuấn Phẩm. Để nhận ra được nó vào ban đêm, cô dùng ánh huỳnh quang phun một chữ G làm ký hiệu. Trong cuộc phục kích trước khi gặp được Hạ Lan, nó trở thành chiến lợi phẩm của Lang tộc.
Nhìn kỹ, một vị người sói không quen biết đang cõng cái ba lô này, bên trong căng phồng, không biết đựng những gì.
Bì Bì thoáng động tâm. Cô suy nghĩ, chiếc máy đuổi điểu kia có phải vẫn còn ở trong chiếc ba lô này hay không.
Đó là hàng nhập khẩu, Lang tộc có lẽ có người biết được chữ Hán, nhưng khẳng định không ai biết tiếng Anh. Có lẽ bọn họ không biết đây là thứ gì, cũng không biết sử dụng như thế nào, chỉ biết là nó rất lợi hại, cho nên coi như vũ khí mang theo bên người trong bất cứ tình huống nào.
Bọn họ khẳng định không biết điều khiển từ xa của vật này vẫn còn treo ở trên cổ Bì Bì.
Dù sao muốn giúp cũng không được vội, cứ thử xem vận may vậy..... Bì Bì đem điều khiển từ xa nắm chặt trong tay, ấn chọn biểu tượng "Con chó", sau đó dùng sức nhấn một cái!
Sóng siêu âm cao tần kỳ thật tai người không nghe được.
Đột nhiên tất cả người sói đều dùng tay bịt kín lỗ tai lại, sau đó nổi điên liền biến thành Lang hình, nhảy cuồng loạn về phía xa, để lại trên mặt đất những xác chết và người bị thương, trong khoảnh khắc biến mất không thấy bóng dáng.
Một nửa Hồ tộc còn lại đều ngây ngẩn cả người, choáng váng nhìn nhau.
Bì bì vô cùng đắc ý, từ trên cây trượt xuống phía dưới, có người ở dưới tàng cây bắt được cô, đem cô ôm vào trong ngực, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Cô xoay người vừa thấy, là tư tế đại nhân.
Tuy rằng cả người đều là máu tươi, nhưng khí sắc cũng như tinh thần đều không hề suy sụp.
"Bì Bì, em vừa làm cái gì vậy?" Tư tế đại nhân hỏi.
Bì Bì nhịn không được, cười vui vẻ, giơ điều khiển từ xa trong tay lên, ôm chặt lấy anh: "Ha ha ha...... Hạ Lan huề, hôm nay anh phải cảm tạ em cho thật tốt mới được."
Tiểu Sóng từ trong túi thò đầu ra, nghe được giọng nói của cha nó, lại bắt đầu chít chít chít chít gọi bậy.
Tư tế đại nhân vội vàng đem nó ôm vào trong lòng bàn tay, nói với Bì Bì: "Trở về chúng ta sẽ nói cụ thể, trước tiên tôi cho con ăn cái đã."