Chương 58: Giao chiến

Trước lúc trời tối, thám tử tới báo đã phát hiện nhân mã Hạ Lan huề đang tiến về vùng núi phía Nam. Tốc độ hành quân của Nam nhạc cũng không nhanh như Lang tộc tưởng tượng, muốn đuổi theo bọn họ chỉ cần thời gian chưa đến một ngày.

Lang Vương mang theo một phân đội nhỏ đuổi nhanh tới mạn Đông của sông Lạc Tháp, ẩn nấp trong những rừng cây. Sau khi ăn bữa tối qua quýt, hắn gọi Tu Ngư Tắc vào: "Đêm nay, ta mang theo năm mươi người đi dẫn dụ Hạ Lan huề. Con mang những người còn lại đi bắt nữ nhân của hắn, sau đó chúng ta hội hợp cùng nhau, con giúp ta cản ở phía sau. Chúng ta chia binh làm hai đường, cần phải bắt được một con tin."

Tu Ngư Tắc nhìn phụ thân, gật gật đầu.

Trong trí nhớ của anh, phụ thân đã rất nhiều năm không cùng tác chiến với anh. Phần lớn chỉ là quan sát trận đấu, chỉ ở thời khắc mấu chốt mới đi ra ngoài đánh nhau một chút. Còn lại đều do mấy huynh đệ có thứ hạng cao như bọn anh phụ trách.

Chỉ cần xuất hiện chiến tranh, tất cả mọi người đều lựa chọn theo sát Lang Vương, chính là bởi vì nếu cho ông ấy thấy biểu hiện của chính mình, địa vị ở trong tộc sẽ nhanh chóng thăng tiến.

Lang Vương tính tình thô bạo, nhưng lại có một đôi tuệ nhãn, có thể chỉ trong một hồi chiến dịch đã lập tức phân biệt được ai có võ công giỏi nhất, ai là tướng tài. Được ông ta nhìn trúng sẽ có cơ hội nhiều hơn, sẽ được mang càng nhiều nhân mã, sẽ đạt được càng nhiều chiến công, được thăng hạng nhanh chóng.

Tu Ngư Tắc không biết phụ thân như thế nào lại nhìn trúng anh.

Từ nhỏ đến lớn, anh được xem là dị loại trong một đám huynh đệ, lai lịch của mẫu thân anh mọi người đều biết, cho nên vẫn luôn có lời đồn nói anh không phải là con trai do Lang Vương thân sinh.

Càng bị người coi thường càng sợ sự ồn ào xung quanh mình, anh không dám hỏi phụ thân những lời đồn đãi đó là thật hay giả, phụ thân anh cũng chưa bao giờ nói rõ ràng về việc này, cho nên anh luôn rất xa cách với Lang Vương. Nếu không chiêu gọi, anh cũng không bao giờ chủ động xuất hiện trước mặt ông. Cảm giác của Lang Vương đối với Tu Ngư Tắc cũng là như có như không. Không chán ghét, cũng không quá thân cận với anh.

Chắc hẳn là đã chịu ảnh hưởng từ người vợ của mình, Lang Vương đối với con cháu vẫn luôn xử lý sự việc công bằng.

Chỉ cần có chí tiến thủ, muốn gì cũng đều có, cái gì nên cho đều sẽ cho, một chút cũng không ít hơn những người khác. Cho dù là do ai sinh ra, có quan hệ gì cũng đều không quan trọng.

Sức mạnh của Lang tộc dựa trên những quy tắc thép, chứ không phải là tình cảm.

Tu Ngư Tắc chính là cứ như vậy từng bước từng bước một, giống như việc bò tới mắt xích trên cùng của chuỗi thức ăn. Dựa vào thực lực, cũng dựa vào vận khí.

Ví dụ như trưởng tử của Lang Vương là Tu Ngư Thác, võ nghệ siêu quần có một không hai, lúc đó từng là thần tượng của chúng Lang. Đáng tiếc tuổi xuân chết sớm, ở trong đại chiến Đồng Hải bị trọng thương mà chết.

Nếu đại ca còn sống, thế giới của Tu Ngư Tắc sẽ là một cảnh tượng khác.

Đánh giặc thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh. Tu Ngư Tắc không dễ gì có được cơ hội để cha con cùng đứng trên một khán đài, theo lý thuyết hẳn sẽ phải nhảy lên vô cùng phấn khích. Nhưng đối với sự việc lần này, trong lòng anh quả thực không tình nguyện: Một là lúc ở thành phố C, Quan Bì Bì đã từng giúp đỡ anh, nói thế nào cũng được coi như là bằng hữu; hai là trong việc đối xử với phụ nữ, Lang tộc làm rất nhiều việc xấu, tiếng xấu lan xa, anh không muốn những sự việc xui xẻo này phát sinh ở trên người Quan Bì Bì. Cuối cùng là: Mặc dù Bì Bì không thừa nhận, nhưng từ trước tới nay anh luôn cảm thấy cô chính là bạn gái cũ của mình, cho dù không phải trên phương diện thân thể thì cũng là trên phương diện tinh thần.

(Đánh giặc thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh ý nói anh em đồng lòng, cha con cùng nhau ra trận thì nhất định sẽ đánh thắng giặc)

Lang Vương lập tức túm lấy một cái chớp mắt do dự trên mặt anh: "Sao vậy, không muốn đi?"

"Không phải." Anh lập tức đổi thành giọng điệu tích cực, "Đại vương, chúng ta làm sao biết Hạ Lan huề và nữ nhân của hắn sẽ tách nhau ra? Vạn nhất bọn họ vẫn luôn ở cùng nhau thì sao?"

"Không đâu." Lang Vương đứng dậy, "Thám tử nói cô ta vẫn luôn nằm trong xe ngựa không ra, có vẻ là bị bệnh."

"Con hiểu rồi."

"Nhớ kỹ, đây là phục kích, tìm đúng cơ hội bắt được con tin thì lập tức chạy ngay, không cần ham chiến, càng không cần đua cùng chủ lực của hắn. Chúng ta quá ít người, cứng đối cứng sẽ không có lợi."

"Được, cứ giao cho con."

"Ừ." Lang Vương nhìn anh một cái, đứng dậy sửa sang lại khôi giáp, cầm lấy lang nha bổng của mình, ấn mạnh xuống mặt đất, lập tức mặt đất cứng xuất hiện một cái lỗ sâu hai thước.

Đây là hành động quen thuộc của Lang Vương trước khi tác chiến để kiểm tra binh khí một chút xem có rắn chắc hay không. Cánh tay cứng như gậy sắt, lực cánh tay kinh người, Lang Vương từng dùng tay không chặt rễ cây thành ba đoạn. Lang nha bổng là binh khí phổ biến nhất trong Lang tộc, phía trên thanh gậy sắt dài ba thước là một cái thiết chùy hình quả táo tàu, mặt trên che kín những đinh sắt bén nhọn, chuyên dùng để chặt đầu kẻ thù.

Bất luận là ai, chỉ cần bị lang nha bổng của Lang Vương chém phải, cơ bản là đầu trên người liền không còn.

Tu Ngư Tắc yên lặng nhìn bóng dáng phụ thân mang theo lang nha bổng rời đi , cảm thấy một loại áp lực vô hình kèm theo sát khí, gặm nhấm trong lòng anh một chút rồi lại biến thành một nỗi sợ hãi không tên.

Anh có dự cảm xấu: Sớm muộn gì cũng có một ngày, cây gậy này sẽ không hề lưu tình mà đánh thẳng vào đầu anh.

Nghĩ đến đây, theo bản năng anh rút ra cây uyên ương việt giắt ở bên hông, thuận tay bật nó ra một cái, thanh đao sừng hươu ở phía trên quay tròn lên. Năm đó anh khăng khăng muốn luyện loại binh khí ngắn nhưng phức tạp này, từng bị tất cả mọi người cười nhạo, nói anh quá mức văn nghệ, đến cả việc dùng binh khí cũng đều tràn ngập ý thơ.

Cây đao màu bạc dần dần hóa thành khuôn mặt tươi cười của Đường Vãn Địch, đột nhiên anh lại tràn đầy tự tin.

Từ khi được sinh ra, anh vẫn luôn đi tìm, tìm kiếm một người thật sự yêu anh.

Hiện tại anh đã tìm được, cuộc đời này cũng coi như không uổng.

***

Ánh trăng mát lạnh, bóng núi mông lung.

Rừng cây ngay cạnh bờ sông, một cơn gió to thổi tới mang theo đầy hơi nước.

Sau khi lén lút theo dõi trong rừng được hai giờ, Tu Ngư Tắc phát hiện ra xe ngựa của Quan Bì Bì. Nam nhạc tổng cộng có năm cái xe ngựa, bốn cái đều chở quân nhu, ngồi trong chiếc xe đi đầu tiên kia là Quan Bì Bì.

Tu Ngư Tắc một mặt bình tĩnh quan sát, một mặt cảm thán nhiệm vụ không hề dễ dàng của mình.

Có thể nói, xe ngựa của Quan Bì Bì đi ở chính giữa đội ngũ, toàn là trọng binh canh gác, phía trước và phía sau là bộ binh, hai bên trái phải mỗi bên có hai kỵ binh. Căn cứ tin tức tình báo, đều là cao thủ nổi danh hàng đầu của Nam nhạc Hồ tộc.

Điều may mắn duy nhất chính là: Hạ Lan huề không ở gần đó, chắc hẳn đã bị Lang Vương dẫn dụ rời đi.

Mấy tháng trước Tu Ngư Tắc từng mang theo Quan Bì Bì đến cung điện của Tu Ngư gia, còn vài lần mang cô tham gia hội nghị gia tộc, trong tộc rất nhiều người quen biết cô, mọi người đều cho rằng Quan Bì Bì là nữ nhân của anh.

Giờ này phút này, anh chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.

Nếu bắt được, anh thật sự có lỗi với Quan Bì Bì. Không bắt được, Lang Vương sẽ cho rằng anh là người công tư không phân minh.

Anh dùng sức gãi gãi đầu, cũng không biết vì sao mình lại gặp phải vận xui này, nhưng nếu cứ tiếp tục than phiền cũng chỉ là tốn công vô ích.

Có người chụp anh một cái: "Lục ca, xe ngựa dừng rồi."

Người đang ghé vào cạnh anh nói chuyện là đường đệ Tu Ngư Giám, lão thập thất, vóc dáng hơi nhỏ gầy nhưng rất linh hoạt, võ công cũng không tồi, xem như nhân tài thứ 2 trong những gia tộc ở tầm trung.

Quả nhiên, không biết là do nguyên nhân gì, đại đội nhân mã từ bờ sông trống trải di chuyển vào trong núi, dừng lại trên một con đường nhỏ ở trong rừng. Đội ngũ phía trước xuất hiện một chút rối loạn, có người huýt sáo một tiếng, một nhóm người bỗng nhiên biến mất trong rừng cây đối diện.

"Bọn họ đã phát hiện ra chúng ta sao?" Tu Ngư Giám thấp giọng hỏi.

"Có khả năng." Tu Ngư Tắc cố ép sát thân mình xuống bụi cỏ, trong lòng âm thầm tính toán: Hồ tộc trời sinh tính cảnh giác cao, cho nên nếu chưa có sự chuẩn bị mà đột nhiên tập kích, khả năng thắng không lớn. Tốt nhất nên nhắm vào lúc kẻ địch tính toán thay đổi đội hình. Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất. Anh phủ phục người trườn về phía trước, tiếp tục quan sát thêm một phút đồng hồ, quay đầu lại nói với Tu Ngư Giám: "Thông báo các huynh đệ, chuẩn bị động thủ."

Người nằm phía sau anh nhanh chóng bò đến trước mặt, nhỏ giọng nói: "Ta đã bố trí cung thủ giỏi. Khi xe ngựa đến gần, bốn người chúng ta sẽ giải quyết."

Người vừa nói chính là Đông vương Điền Bồng, một trong 2 vị Vương của Li tộc, là xạ thủ số 1 trong đội ngũ. Cho dù mục tiêu ở cự li xa đến mấy, chỉ cần có hắn ở đó cũng giống như có sẵn thuốc an thần. Tu Ngư Tắc gật gật đầu, nói một câu cường điệu: "Bệ hạ, nữ nhân của Hạ Lan huề không thể bắn, chúng ta muốn bắt sống."

"Ta biết. Bắn thương được không?"

"Cố gắng không để bị trọng thương."

"Được."

"Để lại cho ta một con ngựa, nữ nhân kia khả năng bị bệnh."

"Ta hiểu. Chờ hiệu lệnh của ngươi." Điền bồng cầm cây cung lớn cúi người rời đi, nhanh chóng leo lên một cây đại thụ, sau khi tìm được một chỗ trên cao có tầm ngắm tốt liền ẩn núp xuống dưới.

Trong bụi cỏ vang lên một loạt tiếng động lạo xạo, mỗi người vào vị trí của mình, chuẩn bị chiến đấu, chỉ chờ Tu Ngư Tắc hạ lệnh một tiếng.

Tu Ngư Tắc nhìn chăm chú vào đoàn xe ngựa phía xa, mí mắt hơi hơi run rẩy một chút. Đột nhiên phát hiện hai kỵ binh đang canh giữ ở gần xe của Bì Bì không biết vì sao đã xuống ngựa, hơn nữa cả người lẫn ngựa nhanh chóng trốn ra phía sau chiếc xe.

Cùng lúc đó, một bóng đen từ trong xe ngựa chui ra, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt anh.

Không thể tiếp tục đợi nữa, Tu Ngư Tắc vung mạnh tay về phía mọi người.

***

Bì Bì đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê liền bị Hoa Lâm túm xuống xe ngựa.

Từ khi phát hiện chim nhỏ chỉ ăn nguyên khí trong lòng bàn tay Hạ Lan huề, Bì Bì cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm: Thứ nhất, không cần cho con bú; thứ 2, không cần vì việc không vắt được sữa mà cảm thấy khổ sở; thứ 3, không cần lo lắng tìm kiếm sữa bột trẻ em để thay thế sữa mẹ.

Nguyên khí là vật vô hình, không màu, không vị, chỉ cần hút lên là được. Như vậy sẽ bớt việc, bớt lo, dùng ít sức..... Đối với Bì Bì, hiện giờ cái này còn tiện lợi hơn cả sữa bột.

Hơn nữa Hạ Lan huề vẫn luôn bảo đảm với cô, "sữa cha" của anh vô cùng sung túc, có thể cung cấp thoải mái. Đừng nói cho tiểu Sóng hút một năm, cho dù là hút một trăm năm cũng không thành vấn đề.

Chỉ có duy nhất một điều phiền toái: Nhu cầu lượng của tiểu Sóng đối với nguyên khí không cao, nhưng tần suất rất cao. Dạ dày của nó vẫn còn nhỏ, một lần chỉ có thể hút một chút, cho nên nhanh chóng liền cảm thấy đói bụng. Trên thực tế cứ mỗi hai mươi phút nó phải được hút một lần, hút no rồi lập tức đi ngủ. Bụng và hai chân hướng lên trời mà gáy vang, chiếc cổ thon dài vẹo sang một bên, thế cho nên rất nhiều lần Bì Bì đều cho rằng nó đã chết.

Cứ mỗi hai mươi phút, tiểu Sóng liền sẽ tỉnh lại, đặc biệt đúng giờ. Vừa tỉnh là nó lập tức mở ra cái miệng nhỏ đòi ăn, nếu không cho liền chít chít gọi bậy, bộ dáng như là sắp chết đói đến nơi.

Theo lý thuyết, chuyện cho con bú hoàn toàn không cần Bì Bì nhọc lòng. Trên cơ bản, thường ngày Hạ Lan huề cũng không ngủ được, chỉ có lúc nào cảm thấy rất mệt mới có thể ngủ một chút, cho nên anh hoàn toàn ứng phó được chuyện này. Nhưng mà Bì Bì càng không giúp được gì thì càng sốt ruột, chỉ cần vừa nghe thấy tiếng chim kêu cô sẽ tỉnh lại ngay lập tức. Ban đêm cũng là mỗi hai mươi phút cô sẽ tỉnh một lần, tỉnh lại cũng không làm được gì, đành phải nhìn chằm chằm bàn tay Hạ Lan huề, xem anh cho tiểu Sóng ăn.

Sau đó đồng hồ sinh học của cô liền rối loạn, căn bản không ngủ được chút nào, hơn nữa hậu sản suy yếu, cả người ngay lập tức cảm thấy có chút lảo đảo.

Tư tế đại nhân vô cùng tiêu sái, suốt ngày nắm chặt tiểu Sóng trong lòng bàn tay. Lúc rảnh rỗi cũng con mà đi ra ngoài cũng mang theo con, còn dùng cỏ và keo dán vạn năng làm thành một cái mô hình tổ chim cho tiểu Sóng. Không có việc gì sẽ ngay lập tức ghé vào trong xe ngựa chơi đùa với nó.

Hoàng hôn ngày hôm nay, huynh đệ Bắc Sơn lại đây nói, đã phát hiện ra tung tích của Lang Vương. Lang Vương mang theo một trăm nhân mã lại đây đánh lén. Hạ Lan huề lập tức đoán được hành động này là muốn tróc nã con tin, để phòng ngừa Lang Vương tiếp cận Bì Bì, anh quyết định mang theo một nhóm người qua đó chặn lại.

Hạ Lan huề mang theo Tiêu Nam, Tạ Thần và Minh Duật. Một đám lão tướng có kinh nghiệm như Thẩm Song Thành, Minh Càn, Hoa Lâm, Hoa Giới, huynh đệ Bắc Sơn để lại cho quân chủ lực.

Tư tế đại nhân chân trước vừa bước đi, sau lưng Tu Ngư Tắc đã liền đến.

Khi Bì Bì cõng cung tiễn từ trên xe bò xuống dưới, chỉ lo đem tiểu Sóng cất vào chiếc túi trước ngực, lộ ra một cái đầu nho nhỏ. Lúc hai chân chạm đất mới phát hiện mình đã quên mang giày.

Cô vẫn luôn ngủ gật ở trong xe, bị dọa một trận ngay lập tức hoàn toàn tỉnh táo.

Một bàn tay chạm vào cô, Bì Bì cúi đầu một cái, thấy trên mặt đất chính là đôi giày của mình.

Cô cảm kích liếc nhìn người nọ một cái, phát hiện là Hạ Lan ưng. Sau đó nhanh chóng xỏ giày vào, cùng mọi người nằm trong bụi cỏ ở bên trái thùng xe, xuyên qua khe hở của bánh xe nhìn về phía rừng cây đối diện.

"Phía trước có tiễn thủ Li tộc, trên cây có ba người, còn lại khoảng bảy tám người đang mai phục trong bụi cỏ." Bắc Sơn Thiên Môn thấp giọng nói, "Đông vương Điền Bồng cũng ở trong đó."

"Ba người trên cây kia, khẳng định có Điền Bồng." Minh Càn nói, "Hắn thích trốn ở chỗ cao, tầm nhìn trống trải, như vậy mới có thể bắn trăm phát trúng cả trăm. Nhân mã của ta trước kia đã cùng hắn giao thủ, bị hắn bắn thật thảm..... chúng ta phải cẩn thận."

"Suỵt...... bọn họ bắt đầu tiến công." Hoa Lâm nói nhỏ, "Song Thành, Hoa Giới, các ngươi mang theo phu nhân và Hạ Lan ưng tiến vào rừng cây phía trước."

Vì để tránh khỏi mũi tên của Li tộc, toàn bộ nhân mã chủ lực đã lẻn vào rừng cây rậm rạp, chỉ để lại năm chiếc xe ngựa ở con đường đối diện. Mặt trên thùng xe tương đối rắn chắc có thể dùng như tấm gỗ để ngăn cản mũi tên.

Quả nhiên, chỉ nghe thấy tiếng "Leng keng leng keng" một trận, mũi tên phía đối diện bay loạn ra. Trong mấy giây, một loạt thùng xe đã bị bắn thành con nhím.

Dưới sự yểm trợ của hàng loạt mũi tên, Tu Ngư Tắc hóa thành lang hình nhảy dựng lên, chỉ mang theo hai mươi con sói, nhắm chuẩn xác về phía Quan Bì Bì rút lui mà phóng đến.

Mùi vị của Bì Bì ra sao, anh ta quá quen thuộc.

Sau khi Lang tộc ra khỏi tầm bắn, hai bên lập tức bắt đầu hỗn chiến. Để tránh việc ngộ thương, cung thủ của Li tộc cũng ngừng tấn công, chỉ có xạ thủ trên cây vẫn không ngừng phóng tên bắn lén.

Trong nháy mắt Hoa Lâm, Minh Càn đã bị chúng Lang bao vây xung quanh. Bên này Tu Ngư Tắc đã hóa thành hình người đuổi theo Bì Bì.

Hoa Giới nôn nóng liếc nhìn xe ngựa, người ở bên kia đã bị bầy sói quấn chặt lấy, không thể lại đây hỗ trợ. Anh lập tức rút đại đao ra, cùng Thẩm Song Thành xuất chiêu, chém gϊếŧ với đám người Tu Ngư Tắc, Tu Ngư Giám. Bọn họ tạm thời đã chặn được bầy sói.

"Thất tẩu, đi bên này!" Hạ Lan ưng giữ chặt Bì Bì, chạy về phía rừng sâu.

Nhìn thấy hướng đi của hai người, sáu người sói nhanh chóng rời khỏi chiến cuộc, bám đuôi bọn họ.

Bì Bì chạy như điên theo Hạ Lan ưng, dần dần, xung quanh ngay cả một người Hồ tộc cũng không có. Cô càng chạy càng sợ hãi, trong lòng thầm nghĩ: Hạ Lan ưng là con tin Bắc quan, khi Hạ Lan huề vẫn còn ở đây thì hắn được tính là thành thật, hiện tại tùy tiện chạy loạn về nhà còn mang theo một người là Quan Bì Bì, với hắn mà nói chỉ có lợi chứ không có hại.

Ở trên xe ngựa, không dưới một lần cô nghe được Thẩm Song Thành và Hoa Lâm hoài nghi về người này, cho rằng Hạ Lan huề lấy con tin là một chiêu cờ hiểm: Hạ Lan ưng có khả năng làm phản bất cứ lúc nào.

Cho dù không làm phản, tùy tiện tung hỏa mù gây nhiễu loạn cũng có thể khiến mọi người "ăn không hết phải gói mang về".

Hạ Lan huề nhất quyết không nghe, còn bày ra bộ dáng vô cùng tín nhiệm hắn, ngày thường còn xem hắn như tùy tùng bên mình để sai bảo.

Bì Bì nghĩ như vậy, bước chân không khỏi chậm lại.....

Cô âm thầm cảnh báo chính mình không thể chạy quá xa, phải cẩn thận nếu không sẽ trúng bẫy. Nhưng phía sau Lang tộc đuổi tới càng ngày càng gần, lại không thể không vắt chân lên cổ chạy như điên, một mặt chạy một mặt thở dốc: "Chúng ta đi đâu?"

"Bờ sông."

Chưa dứt lời thì Lang tộc đã đuổi tới trước mặt, Hạ Lan ưng đành phải xoay người chống đỡ. Bì Bì tránh ở phía sau hắn, rút ra đông lạnh xà, kéo mũi tên lên, nghe âm thanh suy đoán vị trí những con sói, sau đó hướng về bóng xám đong đưa trước mặt, một phát vèo vèo vèo bắn ra.

Bầy sói hơi lui, hai người lại tiếp tục chạy như điên. Chưa quá mười bước, chợt nghe lá cây trên đỉnh đầu lay động, "loạt xoạt" một tiếng, một con sói xám từ trên trời nhảy xuống, há miệng thật to định ngậm Bì Bì đi, liền bị Hạ Lan ưng vung một nhát kiếm, chém đứt nửa cái đầu.

Một mùi máu tươi tanh tưởi xộc đến.....

Máu tươi hòa lẫn với óc, xối thẳng vào mặt Bì Bì. Cô không kịp lau mặt, lại thấy một cái bóng xám bay tới, vội vàng bắn ra một mũi tên. Con sói xám trúng mũi tên liền ngã xuống, đông lạnh xà bay trở về, thân thể con sói kia trúng kịch độc, toàn thân run rẩy, phát ra những tiếng tru thống khổ.

Hạ Lan ưng quay đầu lại liếc nhìn, khen: "Woa, đây là Thần Khí gì vậy?"

"Mũi tên đông lạnh xà."

"Nghe nói qua nhưng chưa từng thấy." Dứt lời lau thanh kiếm ba cái, "Lần sau cho ta mượn chơi một chút nhé?"

Bì Bì dở khóc dở cười: "Nghiêm túc đánh nhau, bằng không sẽ không có lần sau."

Bầy sói tựa hồ rất sợ hãi đối với đông lạnh xà. Đem hai người bao vây lại, nhưng không một ai dám xông lên phía trước.

Hạ Lan ưng thấy thế ngoảnh đầu lại, thấp giọng hỏi: "Tình huống này là bọn họ sợ tẩu hay là sợ ta?"

"Đương nhiên là sợ ngươi."

Bầy sói bỗng nhiên chỉnh tề lui về phía sau ba bước, giống như có người đang ở đây sắp xếp lại đội ngũ. Ban đêm, từng đôi mắt đen nhánh phát ra ánh sáng xanh nguy hiểm, quỷ dị, yên tĩnh mà nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Không biết lại có thần thánh phương nào sắp lên sân khấu, Bì Bì khẩn trương tới nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi. Cô đang định buông tay ra để lau mồ hôi, bỗng nhiên ánh sáng trước mắt chợt lóe lên, lại một con sói xám bay tới đây, ở giữa không trung biến thành hình người, trong tay cầm uyên ương việt quay tròn một vòng ném về phía Hạ Lan ưng.

Tốc độ cực nhanh, lực cánh tay to lớn, Hạ Lan ưng kéo Bì Bì lui ba bước liên tiếp. Hai người nghe thấy tiếng gió, thân mình đúng lúc về ngã về phía sau một cái, cây đao sừng hươu sắc nhọn xẹt qua cổ bọn họ. Hai người đồng thời vã mồ hôi lạnh toàn thân, lúc này mới biết mình vừa đi một chuyến đến quỷ môn quan trở về.

Bì Bì không cần nghĩ lại cũng biết đó là Tu Ngư Tắc. Trong bầy sói chỉ có duy nhất anh ta là có bộ lông màu trắng, nhìn từ xa lại giống một con hồ ly cực lớn.

Cô không thể không cảm thấy có chút mờ mịt.

Một câu rất khó nói hết mối quan hệ giữa cô và Tu Ngư Tắc. Từng giúp đỡ nhau, cũng từng gây thương tổn lẫn nhau. Nói tóm lại, không ai nợ ai.

Với lập trường trước mắt của Tu Ngư Tắc, tới bắt cô cũng là chuyện hết sức bình thường.

Chỉ một chút phân tâm như vậy, đã có một bàn tay duỗi tới đây muốn túm lấy cánh tay cô. Bì Bì bỗng nhiên cả kinh, Tu Ngư Tắc âm thầm xuất hiện bên cạnh cô đến nỗi thần không biết quỷ không hay. Cô vội vàng né sang bên trái, Hạ Lan ưng đâm tới một kiếm, buộc Tu Ngư Tắc tránh sang bên phải một bước.

Ngón tay kia đã chạm vào cánh tay Bì Bì, nếu phản ứng chậm một giây thì cô đã bị Tu Ngư Tắc bắt đi.

Bì Bì vội vàng thở hổn hển, thấy Hạ Lan ưng và Tu Ngư Tắc đang áp sát nhau chém gϊếŧ. Cô giơ cung tiễn lên nhắm chuẩn, nhưng bóng người trước mặt di chuyển quá nhanh, cho nên cô không dám phóng tên bừa bãi.

Qua mười chiêu, trên mặt và cánh tay Hạ Lan ưng đều đã nhuốm đỏ. Tu Ngư Tắc vẫn bình tĩnh đánh, nhưng trước ngực cũng bị vẽ ra vài vết kiếm thật dài.

Bì Bì bỗng nhiên hiểu ra, vì sao Hạ Lan huề lại sắp xếp Hạ Lan ưng đi theo mình.

Hắn tuổi tác tuy nhỏ, nhưng võ công không yếu. Thân là con tin, rõ ràng có thể nhân cơ hội đào tẩu, vậy

mà lại muốn liều mạng bảo vệ cho cô.

Mắt nhìn người của Tư tế đại nhân quả thật không sai, Hạ Lan ưng luôn thực hiện lời hứa của mình, chỉ cần hắn là con tin của Nam nhạc, thì hắn chính là người Nam nhạc.

Đúng lúc này, trước ngực "Chít chít", "Chít chít" truyền đến âm thanh chim kêu một trận.

Trong rừng một mảnh tối đen, lại có gió to thổi mạnh, tiếng động do chim kêu nghe không rõ lắm. Tim Bì Bì đột nhiên chìm xuống, cô cúi đầu, dùng một tay sờ soạng trong túi, sờ thấy tiểu Sóng đang bất an đến nỗi đầu và cái miệng nhỏ nhòn nhọn của nó ở trong lòng bàn tay cô cũng khẽ động.

Tiểu Sóng đói bụng.

Cha nó hiện giờ không ở đây, Bì Bì đành phải dùng tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu nó, xem như an ủi.

Dưới sự tấn công mãnh liệt của Tu Ngư Tắc, Hạ Lan ưng rốt cuộc có chút không ngăn cản được, bắt đầu dần dần lui về phía sau, Bì Bì cũng đi nhanh theo hắn về phía sau.

Trước mắt thấp thoáng vài bóng trắng. Ánh trăng mỏng manh, không thể nhìn thấy rõ, trong lòng Bì Bì tràn ngập lo âu.

Loại đấu pháp này Hạ Lan ưng không có khả năng chiếm thế thượng phong. Cô liếc mắt, ngắm mũi tên về phía sau Hạ Lan ưng. Hắn cũng coi như mạng lớn, một con sói vừa lúc từ sau lưng nhảy ra, bị một mũi tên của cô bắn trúng, kêu thảm thiết ngã xuống đất.

Bì Bì nhân cơ hội trốn ở phía sau cây cổ thụ, hướng về những bóng xám di động bắn ra mấy mũi tên vèo vèo vèo yểm hộ cho Hạ Lan ưng.

Đúng lúc này, nơi xa truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, ước chừng là nhân mã Nam nhạc ném ra một viên mã não, liền xuất hiện một đốm lửa.

Nương theo ánh sáng đột nhiên xuất hiện này, Bì Bì thấy Thẩm Song Thành và Hoa Giới đang chạy nhanh về phía mình, một mặt chạy một mặt nhìn đông nhìn tây, tựa hồ đang tìm kiếm cô. Trong lòng cô tràn ngập hưng phấn, lập tức kêu lên: "Song Thành! Hoa Giới! Tôi ở bên này!"

Chạy ở phía trước chính là Hoa Giới, sau lưng ba con sói xám đuổi theo, hắn một mặt chống đỡ một mặt chạy về phía Bì Bì. Thấy tình hình chiến đầu của Hạ Lan ưng căng thẳng, bỗng nhiên thả người nhảy một cái, té ngã lộn mấy vòng, đang muốn gia nhập chiến đoàn. Bỗng nhiên giữa không trung không biết từ nơi nào phóng tới một mũi tên bắn lén.

Mau, tàn nhẫn, chuẩn.

Hoa Giới thân mình còn ở giữa không trung, bỗng nhiên run lên, trong khoảnh khắc liền biến mất, một quả nguyên châu từ từ dâng lên trên không trung......

Bì Bì trong mắt đau xót, tức khắc sợ ngây người. Không chờ cô bình thường trở lại, không trung lại có thêm mấy cái bóng xám cao lớn, không biết là từ chỗ nào đánh tới. Không nhầm thì nhìn cái đầu chính là Lang tộc, cô không hề nghĩ ngợi, bắn ra một mũi tên....

Đông lạnh xà xuyên qua tầng không, bay qua đám người đang gào thét bên tai, cắn vào giữa cánh tay trái của bóng xám.

Người nọ "Úc" một tiếng, ngã trên mặt đất. Bì Bì nhìn kỹ, thì ra là Phương Lôi Thịnh. Tu Ngư Tắc đang ác chiến một bên cũng lắp bắp kinh hãi, một đao chém xuống, "Phốc" một tiếng, đem cánh tay bị thương kia trảm thành hai đoạn.

Trong lúc phân tâm, Thẩm Song Thành liền đi tới, trong tay ném ra một vật....

Hồng quang trước mắt chợt lóe lên, không trung xuất hiện một mùi thật khó ngửi. Trong lúc nhất thời xung quanh bỗng nhiên im ắng, Bì Bì nghe thấy Thẩm Song Thành khẽ quát một tiếng: "Bì Bì, mau chạy đi....."

Đó là một viên mã não. Sương khói tức khắc che dấu tất cả.

Tu Ngư Tắc gào thét một tiếng, từ trên mặt đất khiêng Phương Lôi Thịnh lên, rút lui về hướng đông.

Lúc rời đi, anh ta cơ hồ nhìn thoáng qua Bì Bì, thấy mũi tên của Bì Bì đã nhắm ngay chính mình.

Khoảng cách gần như vậy, mục tiêu lớn như vậy, cô không có khả năng bỏ qua.

Nhưng anh không nghĩ nhiều, chỉ là cõng Phương Lôi Thịnh chạy nhanh về rừng cây phía trước mặt......

Nhưng mà một mũi tên này của Bì Bì, chung quy cũng không hề bắn ra.

***

Tu Ngư Tắc cõng Phương Lôi Thịnh chạy về doanh địa của mình, máu từ cánh tay bị cụt đã biến thành màu đen. Anh tìm được một cái băng vải cuốn chặt lấy miệng vết thương, sau đó bôi một lớp thật dày Lan Kim Cao lên trên.

Cho dù xuống tay thần tốc, nhưng trên mặt Phương Lôi Thịnh một mảnh xanh mét, chứng tỏ nọc độc đã đi vào toàn thân.

Kinh ngạc và thất vọng, Tu Ngư Tắc ngơ ngác nhìn hắn, ngực phảng phất như bị một tảng đá nặng đè lên, khiến anh không thở nổi.

Anh không rõ vì sao Phương Lôi Thịnh lại xuất hiện ở chỗ này. Thời điểm chia binh làm hai đường, hắn thuộc về phân đội do Lang Vương dẫn dắt, giờ phút này hẳn là phải đi theo Lang Vương truy bắt Hạ Lan huề .....

Lang Vương căm hận nhất là đào binh. Trong Lang tộc, lúc đang tác chiến mà trốn đi là tử tội.

Ngực Phương Lôi Thịnh đang cố gắng phập phồng, nhìn ra được hắn có chuyện muốn nói. Tu Ngư Tắc ngăn lại, nhẹ giọng nói: "Đừng nói chuyện, thương thế của ngươi thực sự nghiêm trọng."

"Nếu không nói...... sẽ không kịp nữa." Giọng nói Phương Lôi Thịnh vô cùng yếu ớt, "Ta một mình lại đây báo với ngươi...... Tẩu tử bên kia đã xảy ra chuyện."

"Tẩu tử? Là tẩu tử nào?"

"Đường Vãn Địch."

"Cái gì?"

"Ta có một muội muội gả cho An Bình Hải...... Chính là...... tam đệ của An Bình Huệ. Nhị tỷ và chồng của tỷ ấy, còn cả tứ đệ đều ở sáu doanh. Vừa rồi trong lúc An Bình Hải bị trúng một kiếm của Hạ Lan huề, ta phụ trách cho băng bó cho hắn, hắn thấy mình không sống nổi, bỗng nhiên trộm nói cho ta biết...... Tu Ngư Bân tính toán xử tử sáu doanh trại người bệnh, sau đó đốt xác."

Tu Ngư Tắc ngơ ngẩn: "Tu Ngư Bân? Hắn làm sao có gan này?"

"Nói là...... Nói là Lang Vương chỉ thị. Sợ người trong nhà không hạ thủ được, cho nên cố ý sắp xếp...... sắp xếp nhân mã An Bình Huệ cản phía sau."

Tu Ngư Tắc lập tức hiểu rõ.

Sáu doanh người bệnh vẫn luôn liên lụy đến Tu Ngư gia. Trước kia có Phương Lôi Yến từng ở, cho nên vẫn luôn có trọng binh bảo vệ.

Nhưng lúc này đây đã không giống như vậy nữa.

Lang Vương cho đại quân đi trước, người bệnh để cho nhân mã An Bình Huệ bảo vệ. Tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái, ít nhiều có chút không yên tâm.

Rốt cuộc cũng không nói ra được là có gì không ổn, An Bình Huệ là con dâu của Lang Vương, là người trong nhà, An Bình gia binh lực khỏe mạnh, nhân số đông đảo, nhiệm vụ này tuyệt đối có thể đảm nhiệm.

Nếu muốn nói có gì đó không đáng tin, thì chỉ có một cái: An Bình Huệ vừa mới gả vào Tu Ngư gia, dã tâm bừng bừng, khó có thể thuần phục, không hề nghe lời cũng không có kỷ luật. Nền tảng gia tộc cường đại khiến cô ta thậm chí còn không thèm để Lang Vương vào mắt, càng đừng nói Tu Ngư Tắc.

Cho nên nếu cô ta tùy hứng làm ra một số chuyện khác người, chỉ cần Lang Vương không hạ lệnh đả kích, ai cũng không có biện pháp làm gì được cô ta.

Lúc Tu Ngư Tắc và Đường Vãn Địch cáo biệt, nhân mã ở đại doanh còn chưa khởi hành. Về việc anh tự ý đem Đường Vãn Địch từ sáu doanh khiêng trở về, Tu Ngư Bân không tìm anh lý luận, chỉ mắt nhắm mắt mở xem như không biết.

Trước khi đi anh dặn dò riêng với Tu Ngư Quế phải chăm sóc Vãn Địch. Có thất đệ canh giữ ở gần đó, Tu Ngư Bân hẳn là không dám làm gì cô.

Chỉ là, nếu bên trong có âm mưu, hơn nữa là Tu Ngư Bân và An Bình Huệ cùng liên thủ, chỉ với sức lực của một mình Tu Ngư Quế, căn bản không thể chống cự được.

Đến nỗi Đường Vãn Địch có cùng đại quân rời đi hay không, hay là bị Tu Ngư Bân lấy lý do nào đó giữ lại......anh không rõ ràng lắm.

Anh vẫn luôn cảm thấy Tu Ngư Bân không có can đảm để làm việc này, bởi vì sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, sớm muộn gì cũng sẽ tìm hắn tính sổ.

Tim anh càng ngày càng loạn, Phương Lôi Thịnh trước mặt đã là một mảnh tro tàn, hô hấp ngắt quãng, dần dần lâm vào hôn mê.

"Phương Lôi, Phương Lôi?" Anh dùng sức vỗ vỗ mặt Phương Lôi Thịnh, "Tỉnh lại đi, nhìn vào mắt ta...... Nhìn ta...... Nhìn......" Anh nghẹn ngào không nói được nữa.

Phương Lôi Thịnh miễn cưỡng nở một nụ cười, mở to đôi mắt, cố hết sức mà nói: "Cứu...... Người nhà......của ta"

Anh nắm bàn tay hắn, nghiêm túc gật gật đầu: "Yên tâm! Ta lập tức đi ngay!"

Dứt lời vẫn luôn nhìn chăm chú vào khuôn mặt hắn, nhìn vào ánh sáng trong mắt hắn đang tắt dần. Ở một khắc cuối cùng, Phương Lôi Thịnh có chút khó chịu, thân mình không ngừng run rẩy, anh đành phải dùng tay liên tục vuốt ve mái tóc của hắn, giúp hắn vượt qua cửa ải cuối cùng. Dần dần, hóa thành hình một con sói, phủ phục trước ngực anh, tay anh vẫn cứ không ngừng mà vuốt ve, vuốt ve......

Một giọt sương sớm đọng trên đầu hắn, dần dần rơi xuống má hắn.

Thời tiết không lạnh, nhưng lại có một loại lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Anh phát hiện trên mặt Phương Lôi Thịnh đọng rất nhiều sương sớm, đáng tiếc hắn đã không còn cảm giác được.

Khi hơi thở cuối cùng thoát ra, ngực hắn hoàn toàn bất động.

Tu Ngư Tắc dùng tay vuốt hai tròng mắt đang trợn lên của hắn xuống, từ trong một bụi cây hái xuống một chiếc lá xanh tươi, nhẹ nhàng nhét vào trong miệng hắn.

Nơi xa dòng sông vẫn lẳng lặng chảy, tiếng nước róc rách, tựa như đang hát......